Chương 8: Quỷ Đi Với Người

nhóm dịch: bánh bao

Cách xa, mùi hương kia hình như đã tan đi, ánh mắt người phụ nữ dần dần sáng lại, giống như cũng quên mất mùi hương vừa rồi như có như không, cười duyên kéo cánh tay Đỗ Thanh Hàn lên: “Đỗ tiên sinh, nhà anh rộng lớn quá đi.”

Người phụ nữ này mềm mại tựa vào người hắn như rắn nước, đáy lòng Đỗ Thanh Hàn khô nóng, thầm mắng một tiếng, nhưng cũng có chút đắc ý thẳng lưng, dẫn cô ta đi về phía trước: “Đây là chỗ tôi lớn lên từ nhỏ, không đáng nhắc tới. Tối nay... Cô nghỉ ngơi bên cạnh phòng tôi đi.”

Người phụ nữ bịt miệng cười khẽ một tiếng, dựa vào bên tai hắn nói: “Buổi tối ngủ một mình, người ta rất sợ hãi...”

Giọng nói cuối cùng của cô ta tựa như móc câu chọc vào lòng người, Đỗ Thanh Hàn tâm viên ý mã, âm thầm nhéo lên mu bàn tay mềm mại không xương của cô ta, thấy cô ta bật cười khanh khách: “An ninh nơi này cũng không tệ, sẽ không xảy ra gì đâu.”

Người phụ nữ ừ một chút, nũng nịu nói: “Người có cái gì đáng sợ, người ta sợ quỷ cơ mà.”

Đỗ Thanh Hàn nở nụ cười: “Sợ thì mở cửa.”

Tựa hồ là đạt thành sự đồng thuận gì đó, Đỗ Thanh Hàn dẫn cô ta đi xem phòng mình, kết quả còn chưa lên lầu, đã nhìn thấy trên mặt Đỗ Thanh Ninh mang theo tức giận chạy từ trên lầu xuống, tức giận đến hàm răng đều run rẩy.

Em gái nhà mình thường xuyên nổi giận, Đỗ Thanh Hàn cũng đã quen, bình thường hắn còn có thể an ủi một tiếng, nhưng hiện tại bên cạnh có mỹ nhân, hắn thật sự không muốn lãng phí thời gian trên người Đỗ Thanh Ninh.

Kết quả còn chưa tránh đi, đã bị cô ta gọi lại: “Anh hai! Anh là đàn ông duy nhất của Đỗ gia, bây giờ anh định mặc kệ cho người ta bắt nạt em à!”



Đỗ Thanh Hàn thầm nghĩ ai dám bắt nạt cô ta chứ, có lệ nói: “Anh ở công ty bận rộn một ngày, em để anh đi nghỉ ngơi đã.”

“Anh muốn nghỉ ngơi hay là chơi phụ nữ!” Đỗ Thanh Ninh gay gắt nói.

“Mày nói vớ vẩn gì đấy. Em đợi anh một chút.”

Cuộc sống riêng tư của Đỗ Thanh Hàn hỗn loạn, nhưng lại không thích bị người ta trực tiếp la hét. Hắn biết không thể giảng đạo lý với Đỗ Thanh Ninh được, đành phải chỉ phòng trước cho người phụ nữ đi qua, bất đắc dĩ hỏi em gái mình: “Lại làm sao?”

Đỗ Thanh Ninh tức giận đến phát run: “Anh nhìn đây này, ai ném giường em ra ngoài, còn đặt một cái quan tài vào phòng em! Làm thế chẳng phải nguyền rủa em chết sớm sao!”

“Cái gì?”

Đỗ Thanh Hàn lập tức biến sắc, đi qua nhìn qua, chiếc giường công chúa kia quả thật bày ra ở cửa, mà trong phòng ngủ đặt một cái quan tài đen sậm. Hiện tại đã vào đêm, ngoài cửa sổ sát đất bóng đêm ảm đạm, mặt trăng cũng ẩn, chỉ lộ ra vài điểm tinh quang mờ mịt. Trong phòng mở ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, hoàng hôn bao phủ nhưng không ấm áp như thường lệ, chỉ làm cho người ta cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Đỗ Thanh Hàn cũng sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vội vàng gọi thím Vươngtới, giận dữ nói: “Đồ chơi trong phòng là ai bỏ?! Định chiêu hồn hay sao!”

Thím Vương xoa tạp dề không biết mở miệng như thế nào, Đỗ Thanh Miên đúng lúc mở miệng: “Tôi để đó.”