Chương 5

Thái Ngọc rất muốn há mồm mắng to nhưng đối diện với đôi mắt nhỏ tràn ngập nhân tính tựa hồ còn mang theo vẻ khinh bỉ của Hắc Ửu Ửu, nghĩ tới phân chim mấy ngày nay từ trên trời rơi xuống đầu hắn, Thái Ngọc giận mà không dám nói gì, lần đầu tiên cảm nhận được tức giận nhưng không có chỗ phát tác.

Thái Chí Minh thấy Hắc Ửu Ửu ở trong tay Chúc Vi Sinh bộ dáng thuận theo, lại tự cho là mình nhìn thấu chân tướng, hướng Chúc Vi Sinh tức giận nói: “Chuyện mấy ngày nay đều do mày làm ra đúng không?!”

Hắn nghe người công ty đuổi chim nói qua, quạ đen là loài chim thích mang thù cho nên hắn cùng Thái Ngọc suy nghĩ giống nhau, vẫn luôn cho rằng bởi Thái Ngọc mắng quạ đen nên bị trả thù. Nhưng hiện tại nhìn xem, quạ đen bị Thái Ngọc mắng ở trong tay Chúc Vi Sinh nghe lời đến cỡ nào.

Chúc Vi Sinh nếu có thể làm một con quạ đen nghe lời vậy có thể làm cho một đám quạ đen nghe lời. Liền cùng mấy người huấn luyện bồ câu giống nhau, có thể làm bồ câu theo mệnh lệnh hắn hành động. Thái Chí Minh cảm thấy tao ngộ mấy ngày nay của Thái Ngọc là do Chúc Vi Sinh thao túng đàn quạ cố ý trả thù!

Chúc Vi Sinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cần người Thái gia biết được cậu có nuôi dưỡng một con quạ đen nhất định sẽ cho rằng cậu chính là người ở sau lưng chơi xấu. Cậu cũng không biện giải, nhìn Thái Chí Minh buồn bã nói: “Tôi khuyên ngài bớt mắng tôi lại, nếu chọc tôi tức giận tôi liền trả thù giống vậy, ngài cũng không có biện pháp, ngài nói xem có đúng không?”

Chúc Vi Sinh từ trước đến nay đối với chuyện của Thái gia, đối với người Thái gia nói cái gì cậu cũng không phản ứng, nhìn qua giống như khối bùn tùy người vo tròn bóp méo, không có nửa điểm tính tình. Nhưng lúc này lời này vừa nói ra, mọi người lập tức ý thức được thiếu niên trước mặt cũng không phải giống như bọn họ tưởng không biết tức giận mà là cậu lười so đo.

Làm gia chủ một nhà, toàn bộ Thái gia trước giờ đều là Thái Chí Minh nói cái gì chính là cái đó. Nhưng lúc này đây thiếu niên non nớt chưa bao giờ được hắn đặt vào trong mắt lại lớn tiếng cảnh cáo hắn.

Không lớn không nhỏ!

Mục vô tôn trưởng!

Tao là cha mày, mày cư nhiên dám nói chuyện với tao như vậy sao?!

Thái Chí Minh suy nghĩ một đống lời muốn nói, xem nên quát thiếu niên trước mặt như thế nào, chính là hắn lại sợ chính mình thật sự giống như Thái Ngọc, bị một đám quạ đen đuổi theo xối phân trả thù. Liền tính như hiện tại đem Chúc Vi Sinh đuổi đi nhưng hắn vẫn như cũ có thể thao túng đàn quạ trả thù bọn họ, Thái Chí Minh chỉ cảm thấy đây là tìm một tôn thần trở về. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng Thái Chí Minh lựa chọn câm miệng, nhất thời sắc mặt nghẹn đến mức tím xanh.

Thái Ngọc thấy phụ thân uy nghiêm của hắn đều phải tắt lửa, liền biết chuyện này phải do hắn tới thỏa hiệp.

“Vậy phải làm thế nào mày mới có thể thu tay lại?” Thái Ngọc nghẹn tức giận hỏi.

Chúc Vi Sinh xoa xoa đầu Hắc Ửu Ửu: “Để hắn hiện tại nói lời xin lỗi ngươi, tiếp thu sao?”

“Cạc cạc!”

Không được! Lời xin lỗi mà hữu dụng thì cần cảnh sát để làm gì! Hắc Ửu Ửu xem TV không ít đều hiểu được điều này, dùng mắt nhỏ khinh thường liếc nhìn Thái Ngọc, cảm thấy chỉ xối hắn mấy ngày phân chim mà thôi, còn không đủ làm nó nguôi giận.

“Chính là cái mũi ta không muốn tiếp tục chịu tội.” Chúc Vi Sinh cùng Hắc Ửu Ửu câu thông: “Nếu không ngươi vẫn ngẫm xem hắn phải làm thế nào để bồi tội đi.”

Mọi người liền thấy quạ đen lắc lắc đầu, cạc cạc vài tiếng, phát ra tiếng “Thình thịch” kỳ quái.

“Ngươi xác định muốn cái này sao?” Chúc Vi Sinh có chút không xác định hỏi lại.

“Ca!”

“Được rồi.” Chúc Vi Sinh có điểm bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Ngọc.

Thái Ngọc kéo thẳng khóe miệng, đáy mắt bày ra vẻ khinh thường Chúc Vi Sinh. Ở trong mắt hắn, Chúc Vi Sinh cùng quạ đen câu thông rõ ràng là bộ dáng giả mù sa mưa, chuẩn bị lợi dụng quạ đen mở miệng bày ra công phu sư tử ngoạm đòi chỗ tốt. Hắn ngược lại muốn nhìn xem đồ nhà quê đến từ nông thôn này sẽ đưa ra yêu cầu tham lam gì!

Những người khác cũng nghĩ như vậy. Đặng Nhã còn đưa mắt ra hiệu cho Chúc Vi Sinh, so khẩu hình, để Chúc Vi Sinh đòi phòng ở. Nhưng Chúc Vi Sinh chỉ muốn một cái máy kéo.

Mọi người lâm vào mờ mịt. Máy kéo? Đó là đồ vật gì?

Chúc Vi Sinh cũng có thể lý giải khuôn mặt mờ mịt của bọn họ, rốt cuộc đồ vật như máy kéo là không cho phép tiến vào thành phố, bên trong huyện cũng không nhìn thấy máy kéo, đa phần cái này chỉ xuất hiện trên đường nông thôn. Mấy năm nay bởi vì nông dân dùng xe ba bánh nhiều hơn, ngay cả ở nông thôn cũng rất ít khi nhìn thấy bóng dáng máy kéo, người Thái gia ở thành phố lớn chưa nhìn thấy máy kéo cũng thật sự quá bình thường.

Về phần vì cái gì lại là máy kéo, bởi vì nơi bọn họ ở trước đây chính là đỉnh núi hẻo lánh, không có xe bus, trước kia mỗi lần người ở trấn trên tới đưa đồ vật sinh hoạt cho bọn họ đều dùng máy kéo, có đôi khi bọn họ ra cửa cũng sẽ đi nhờ máy kéo. Hắc Ửu Ửu đi theo Chúc Vi Sinh ngồi máy kéo vài lần, cảm thấy máy kéo thực phong cách, tiếng máy xe nổ thịch thịch thịch vang dội giống như giọng của nó, cảm thấy máy kéo cùng chính mình rất xứng đôi. Chẳng qua bởi vì đường núi chật hẹp, mua máy kéo trở về cũng không thể đi được cho nên rất nhiều năm như vậy vẫn luôn không mua được. Hiện tại ở Thái gia, Thái gia rộng rãi, có thể mua được.

Chúc Vi Sinh còn hướng Thái Ngọc chuyển đạt một yêu cầu khác của Hắc Ửu Ửu: “Sau khi mua máy kéo trở về, cậu cần phải mỗi ngày tự mình động thủ làm vệ sinh máy kéo.”

Thái Ngọc lớn như vậy, ngay cả nước sôi cũng chưa từng tự mình nấu qua. Cái trán hắn nhảy thẳng, cho rằng toàn bộ chuyện này là Chúc Vi Sinh cố ý nhục nhã hắn: “Chúc Vi Sinh, con mẹ mày tốt nhất nên một vừa hai phải, đừng làm quá mức!”

Làm ‘con mẹ mày’ của Chúc Vi Sinh, Đặng Nhã gầm lên: “Đồ tạp chủng, mày đang nói mẹ mày đó!”

Thái Chí Minh nén giận quát lớn: “Bà câm miệng lại cho tôi!”

Chúc Vi Sinh không quản hai người cãi nhau, tâm bình khí hòa đưa ra kiến nghị cho Thái Ngọc: “Vậy cậu lại xối phân chim thêm mấy ngày?”

Thái Ngọc: “……” Được rồi, người đối với phân chim không thể không cúi đầu.

Thái Ngọc tự trấn an chính mình, cắn răng đáp ứng: “…… Dọn dẹp máy kéo mỗi ngày đúng không, được!”

*

Kiểu dáng máy kéo là do Hắc Ửu Ửu tuyển chọn xong mới mua.

Thái Ngọc thật sự không muốn bị xối phân chim nữa, động tác thực mau, ngay đêm đó liền chốt đơn một đầu máy kéo, ngày hôm sau liền vận chuyển trở về. Lúc vận chuyển máy kéo trở về liền đặt ở đường lớn trước cửa Thái gia.

Vỏ ngoài mới tinh màu đỏ, vỏ bánh xe màu đen, thùng xe thật dài. Ở trong mắt người Thái gia, chiếc xe này hình thù kỳ quái xấu xí không nỡ nhìn, ở trong mắt Hắc Ửu Ửu lại soái đến không nhịn được.

Xe đã đổ đầy dầu, Hắc Ửu Ửu để Chúc Vi Sinh giúp nó khởi động xe, chính mình dừng lại chỗ tay lái, cánh vừa đập một cái, hai móng vuốt uốn éo, xe cư nhiên được nó điều khiển, thật sự chạy được.

“Cạc cạc!”

Hắc Ửu Ửu kêu một tiếng, đàn quạ ngừng lại ven đường ngay lập tức bay xuống, đen nghìn nghịt đậu đầy một xe, Thái Ngọc nhìn đến da đầu tê dại.

Chính là đàn chim này, mỗi ngày đói bụng đều ăn thức ăn của hắn, khát liền đi tới suối phun nhà hắn uống nước, còn ở bên trong lăn lộn tắm rửa, lại không cho hắn có được ngày tốt lành. Nếu không phải sợ đàn chim tiếp tục trả thù, hắn đã sớm trộn thuốc vào trong thức ăn của đám chim này.

“Xe đã mua về.” Thái Ngọc sắc mặt âm trầm, mỉm cười nhìn đám chim đang lái xe, lại hướng Chúc Vi Sinh nói: “Chuyện dọn dẹp xe sẽ do tao làm, chuyện này liền kết thúc.”

Chúc Vi Sinh không chút để ý: “Chỉ cần cậu thực hiện hứa hẹn, chuyện này liền kết thúc.”

Thái Ngọc mài mài hàm răng. Lúc này tính như hắn thua nhưng tương lai còn dài. Hiện tại Chúc Vi Sinh có thể ỷ vào đám chim kia diễu võ dương oai, nếu hắn cho rằng có thể thao túng đàn quạ liền có thể ở thành phố này dừng chân vậy liền nghĩ quá đơn giản rồi! Trừng mắt liếc nhìn Chúc Vi Sinh một cái, Thái Ngọc quay đầu rời đi.

Thực mau, ngoài sân chỉ còn lại Hắc Ửu Ửu chở nhóm huynh đệ tỷ muội của nó lái xe qua lại hóng gió cùng Chúc Vi Sinh.

Còn có Đặng Nhã. Nhìn đám quạ đen linh hoạt lái xe, đôi mắt Đặng Nhã xoay chuyển: “Vi Sinh, đám quạ đen này sao con huấn luyện được vậy, thực thông minh.”

Nhìn bộ dáng bà như có lời muốn nói, Chúc Vi Sinh liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Con giúp mẹ chỉnh vài người đi.” Trong mắt Đặng Nhã lóe hưng phấn. Bà có mấy đối thủ một mất một còn, nhìn nhau không thuận mắt thật lâu. Để Chúc Vi Sinh xối cho mấy người đó một đầu đầy phân chim, xem mấy người đó về sau còn dám chê cười bà không!

Chúc Vi Sinh lắc đầu: “Không chỉnh.”

“Con yên tâm, mẹ khẳng định không để con làm không!” Đặng Nhã nói: “Con muốn cái gì mẹ đều thỏa mãn con.”

Chúc Vi Sinh vẫn lắc đầu.

“Con có phải là con trai ta không?” Đặng Nhã bực bội đánh cánh tay Chúc Vi Sinh: “Con liền nhìn ra bên ngoài xem thử mấy tiện nhân kia cười nhạo mẹ con kìa! Người khác chê cười ta, con cho rằng con không mất mặt sao?!”

Tóm lại, ở trong mắt Đặng Nhã sai đều là người khác sai.

Thời điểm Chúc Vi Sinh bị bà đánh xong cái thứ hai, chuẩn bị đánh cái thứ ba, Chúc Vi Sinh nói: “Ngài cũng muốn lãnh hội cảm giác bị xối phân chim đầy người sao?”

Uy lực của phân chim thật lớn, tay Đặng Nhã tức khắc cương cứng giữa không trung.

“Ta thật sinh không đứa con trai là ngươi mà!” Đặng Nhã thở phì phò rời đi.

“Chờ một chút.” Chúc Vi Sinh thấy uy hϊếp này sử dụng thật tốt, cậu lấy ra bùa bình an chuẩn bị lúc trước nhét vào trong tay Đặng Nhã: “Ngài mang theo cái này bên người.”

Đặng Nhã giơ tay muốn ném đi.

Chúc Vi Sinh: “Ném đi liền để phân chim xối lên ngài.”

Đặng Nhã: “……” Đồ nuôi quạ xấu xí!

*

Sau khi mua máy kéo trở về, nhóm quạ đen rốt cuộc đình chỉ trả thù, Thái Ngọc rốt cuộc có thể sạch sẽ làm người. Nhưng việc này lại mang đến ảnh hưởng khác, bởi vì máy kéo thật sự mẹ nó quá mức ồn ào!

Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch……

Người Thái gia từ lúc sáng sớm đã bị tiếng máy kéo làm cho đầu óc ong ong. Thái Ngọc vẻ mặt oán khí từ trên giường ngồi dậy, lật xem đồng hồ báo thức bên cạnh.

Mới 6 rưỡi sáng!

Con mẹ nó, Chúc Vi Sinh là cố ý đúng không? Mở máy kéo thích thú như vậy sao? Đáng giá dậy sớm như vậy sao?

Thái Ngọc chống hai mắt chua xót đi xuống lầu, liền thấy phụ thân hắn cùng Đặng Nhã đều bày ra một khuôn mặt oán niệm, đánh cái ngáp ngồi trong đại sảnh. Ba người đều thực phẫn nộ, cố tình lại không dám nói cái gì, mau nghẹn đến nội thương.

Toàn bộ biệt thự người duy nhất không bị ảnh hưởng cũng chỉ có Chúc Vi Sinh ở lầu 3. Cậu từ 6 giờ đã thức dậy, cậu vẫn luôn giữ thói quen vào thời gian này rời giường.

Cậu cũng kiến nghị qua với Hắc Ửu Ửu, nếu không đợi chút nữa lại đi ra ngoài chơi xe nhưng Hắc Ửu Ửu thật sự ngứa ngáy khó nhịn, nói là không làm ảnh hưởng tới mọi người —— là không ảnh hưởng tới mọi người, bởi vì ở trong mắt Hắc Ửu Ửu, biệt thự Thái gia trừ bỏ Chúc Vi Sinh ra, những người khác đều không tính là người.

Biệt thự Thái gia bên này rộng rãi, ở giữa là biệt thự, chung quanh còn có cây cối cách âm cũng không cần lo lắng làm ồn ào hàng xóm, Chúc Vi Sinh liền mặc kệ nó. Ai, phía sau hùng hài tử nhà ai không tồn tại một hùng gia trưởng chứ.

Hắc Ửu Ửu chơi gần một giờ mới đưa xe quay về gara, sau đó bay qua đại sảnh hướng Thái Ngọc cạc cạc hai tiếng, nhắc nhở Thái Ngọc đừng quên rửa sạch xe yêu quý của nó.

Thái Ngọc đen mặt, không thuần thục xách một xô nước tiến vào gara. Nhìn bên cạnh mấy chiếc siêu xe đậu một cái máy kéo xấu hề hề, Thái Ngọc có cảm giác chính mình muốn phát bệnh.