Chương 2: Từ Tâm Đường

“Những kỹ năng đặc biệt dành riêng cho ta trên thiên giới là gì?”

[Bắt mạch – Ngươi chỉ cần dùng hai ngón tay để kiểm tra mạch của một người là có thể nhìn thấy vận mệnh của người đó.]

“Mục tiêu lịch luyện của ta khi đến thế giới loài người lần này là gì?”

[Góp nhặt thiện duyên. Lần này phi thăng thất bại cũng là do thiện duyên không đủ. Thiên giới dùng sấm sét giáng ngươi xuống trần, để ngươi kết thiện duyên ở nhân gian, dùng cách thức bắt mạch giúp đỡ người hữu duyên, tránh họa cầu phúc.]

[Mỗi khi ngươi kết duyên thành công, giá trị thiện duyên tương ứng sẽ được thêm vào hệ thống. Khi giá trị thiện duyên tăng lên, pháp lực đã mất của ngươi sẽ dần dần quay trở lại, ký ức cũng sẽ được khôi phục, chỉ khi ngươi tích đủ thiện duyên, mới có thể chữa trị nguyên thần, giải phóng tiên thể, lần nữa phi thăng.]

“Hiểu rồi.”

Người phụ nữ nhấc chân bước ra khỏi quan tài, giẫm lên mặt đất đầy bùn trong nghĩa địa. Đôi giày giấy trên chân gặp nước thì lập tức nát ra, nhưng cô không mảy may để ý.

Bên đường có một vũng nước sáng ngời. Người phụ nữ dừng lại nhìn vào đó, trông thấy cái bóng trong nước trắng đến phát sáng, mày nhạt môi mỏng, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hẹp dài, lộ ra một loại khí chất không cho phép tồn tại trên đời.

“Bộ dáng rất tốt.” Người phụ nữ lẩm bẩm, sờ sờ mặt mình.

Trái tim trong l*иg ngực đã ngừng đập lại vì linh hồn mới đến mà nhảy lên nhảy xuống.

Nửa đêm, mưa tạnh dần, mây đen tản đi, lộ ra chút ít ánh trăng. Trong nghĩa địa, một người phụ nữ gầy yếu đi chân trần, đạp trên vũng bùn, khoác lên tầng ánh trăng này, từng bước đi xuống núi.

*

Một con đường trải nhựa xuất hiện dưới chân núi. Các cửa hàng hai bên đường đều tối đèn. Nơi này là một vùng ven biên giới, đêm nay thời tiết không tốt, ai cũng đóng cửa nghỉ sớm.

Chỉ có một cửa hàng cũ nát vẫn còn sáng đèn. Ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu ra con đường. Người phụ nữ bị ánh đèn thu hút, vô thức bước tới bên cửa sổ. Qua khung cửa, cô nhìn thấy nồi thịt hầm trên lửa nóng, bốc lên hơi nước trắng nhòa, còn phát ra tiếng sôi ùng ục.

Rốt cuộc, đang tá túc trong một cơ thể người phàm, đã lâu không ăn gì, cô cảm thấy đói cồn cào, nhẹ nhàng xoa bụng rồi dựa sát vào cửa sổ.

Trong tiệm, lão trung y Ông Húc Hoa đang phân loại các đơn thuốc trong ngày, còn vợ ông – bà Cao Cẩn - đang vá một chiếc áo khoác cũ, khâu được vài mũi, bà nhớ ra trên lò còn đang chưng thuốc cho bệnh nhân, liền đặt kim chỉ trong tay xuống, đi tới phòng thuốc canh lửa.

Vừa mới đẩy cửa phòng thuốc ra, Cao Cẩn đã hoảng sợ hét lên. Ông Húc Hoa lập tức chạy tới hỏi bà xảy ra chuyện gì. Cao Cẩn run rẩy chỉ ra ngoài cửa sổ, thậm chí không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

“Cô, cô ấy…”

Ông Húc Hoa nhìn theo hướng ngón tay của vợ mình, nhìn thấy một cô gái ướt sũng đứng ngoài cửa sổ. Cô gái đó có khuôn mặt trắng bệch, mái tóc dài rối bù, những ngón tay thon dài, trên người mặc một tấm vải liệm dành cho người chết, dù ai nhìn thấy lúc này cũng sẽ nghĩ đây là một ma nữ.

Dù sao Ông Húc Hoa đã hành nghề y nhiều năm, có chút kinh nghiệm, ông nhìn kỹ sắc mặt cô gái, sau đó mở cửa phòng thuốc, mời cô gái đi vào.

Cao Cẩn bất an nắm lấy tay ông: “Như vậy được không? Lỡ như là...”

Ông Húc Hoa nắm tay Cao Cẩn: “Đừng sợ. Khi Nhân Nhân của chúng ta xảy ra chuyện cũng tầm tuổi này. Bây giờ đứa nhỏ này gặp nạn, sao chúng ta không cứu nó được?”

Câu nói này đã thuyết phục được Cao Cẩn.

Cô gái cẩn thận bước lên bậc thềm trước khi bước vào cửa tiệm, cô ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên có ba chữ lớn viết theo phong cách cổ xưa - Từ Tâm Đường.