Chương 31: Đại Tịch Diệt Hư Vô Ma Quang, Thiên Phú Bảo Thuật Thứ Hai

Ma cốt màu đen, trong suốt như ngọc đen, bộc phát một trận ma quang làm người ta sợ hãi.

Thuần túy, hư vô, tĩnh mịch!

Cho dù là Cố Trường Sinh, cũng cảm nhận được một loại khó chơi, cảm giác tim đập nhanh, lông mày không khỏi nhíu chặt.

“Thật quỷ dị, hình như nó muốn ăn tính mạng của ta, nhưng cũng giống như muốn tịch diệt tất cả thành hư vô.”

Cố Trường Sinh lẩm bẩm, dần dần cảm nhận được một loại tịch mịch giống như đứng trên một tinh không không người, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ.

Ngay lúc đó, hắn cũng thôi động hỗn độn linh khí trong cơ thể, pháp lực mãnh liệt, dũng mãnh lao về phía xương Trường Sinh đang xảy ra dị động kia.

Trời sinh Hỗn Độn Thể có vô số đạo vận linh cơ, điêu khắc đại đạo chí lý, giờ phút này cũng bắt đầu điên cuồng hiển hiện.

Từng tia từng sợi màu tím, từ Hồng Mông Ấn buông xuống, mang theo sự phức tạp huyền diệu bao trùm về phía xương Trường Sinh.

Hồng Mông Tử Kim, chính là khi một phương thế giới hoàn chỉnh bị phá diệt rồi sinh ra, mới có thể đản sinh tiên vật.

Theo lão tổ của Cố gia nói, tại ba ngàn đạo vực, cũng chỉ có vạn cổ trước kia mới có ghi chép liên quan tới Hồng Mông Tử Kim, đây là tiên tài quý hiếm nhất, không có cái thứ hai.

Mỗi một khối Hồng Mông Tử Kim, như một thế giới ra đời hoàn chỉnh, bản nguyên trời sinh có lạc ấn, lúc thi triển như đang thúc giục một phương đại thế giới hoàn chỉnh.

Mà trước đó Cố Trường Sinh đã có suy đoán.

Quá trình hắn xuyên qua, ngẫu nhiên nhìn thấy phương thế giới kia, rất có thể lúc đó nó đang trải qua phá diệt và tân sinh.

Âm thanh “Mở” kia càng giống một nhân vật nào đó trong thần thoại đang kiệt lực khai thiên!

Theo Hồng Mông Ấn trấn áp, ma cốt quỷ dị bắt đầu có ý tiêu tán.

Giống như băng tuyết gặp được nắng gắt.

Bồ Đề Minh Kính Pháp chủ động vận chuyển, mưa ánh sáng màu vàng phiêu diêu trong Hồn Cung, một người tí hon màu vàng ngũ tâm hướng thiên ngồi xếp bằng, giống như một vị Tiên Vương trẻ tuổi, đang đối kháng với vật chất màu đen.

Cố Trường Sinh chau mày, trên mặt che kín mồ hôi.

Cả người cũng đang xảy ra biến hóa.

Một hồi tiên ý sáng chói, siêu nhiên thoát tục, giống như một vị trích tiên từ bên ngoài chín tầng mây đi tới.

Một hồi ma khí lành lạnh, quỷ dị tà ác, giống như từ cửu u bò lên!

Hai loại khí chất này giao nhau biến hóa, giống như tiên giống như ma, bởi vậy xương Trường Sinh cũng không ngừng bạo loạn.

Không thể không nói, sợi vật chất màu đen kia quá kinh khủng sợ hãi.

Nếu là tu sĩ bình thường, đã sớm hóa thành một mảnh hư vô, không dư thừa chút nào.

Cuối cùng, nửa khắc sau.

Ong!

Hồng Mông Ấn rung động một cái cuối cùng.

Ma cốt đã tiêu tán sạch sẽ.

Cố Trường Sinh cũng giống như từ trong nước vớt lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi

Quá trình này rất gian khổ, không cẩn thận một chút thì có thể vạn kiếp bất phục, hóa thành một tồn tại khác mà hắn không biết.

Nhưng khiến Cố Trường Sinh có chút để bụng là, màu sắc của xương Trường Sinh vẫn là màu ngọc đen, lộ ra hắc ám chi ý thâm thúy.

“Không đúng...”

Bỗng nhiên, xương Trường Sinh một trận dị động, trong đó mang huyết tinh giống như màu sắc Hỗn Độn chảy xuôi ra, ma quang màu đen bộc phát, sáng chói, lại cực hạn.

Đồng thời từng đạo tin tức hiện lên trong thần hồn của Cố Trường Sinh, khiến vẻ mặt hắn có chút thay đổi, không nhịn được cảm thán.

Thật sự là trong họa được phúc.

Bảy năm trước, xương Trường Sinh của hắn thức tỉnh lần đầu tiên, ra đời một thiên phú bảo thuật, chính là luân hồi bảo thuật.

Hai đạo thần quang một đen một trắng, có thể chưởng khống luân hồi chi lực, nhất niệm sinh, nhất niệm chết.

Uy lực vô cùng kinh khủng.

Bây giờ bị vật chất màu đen ảnh hưởng.

Xương Trường Sinh đã lần nữa thức tỉnh, ra đời thiên phú thần thông thứ hai.

Đại Tịch Diệt Hư Vô Ma Quang!

Cố Trường Sinh cảm giác tên của nó hẳn là như vậy.

Chưởng khống hư vô tịch diệt chi lực.

Dưới thần quang, vạn vật tĩnh mịch, hóa thành hư vô.

Cho dù là thần thông bảo thuật, cũng như thế!

So với luân hồi bảo thuật, Đại Tịch Diệt Hư Vô Ma Quang càng thêm bá đạo kinh khủng.

Đồng thời, Cố Trường Sinh cảm thấy bản thân có thể thông qua Tam Thiên Đại Thế Kinh, thi triển Đại Tịch Diệt Hư Vô Ma Quang, mở ra tầng không gian bích chướng kia, trục xuất kẻ địch vào trong đó.

Có thể nói, ba ngàn thế giới, mỗi một thế giới đều là một l*иg giam.

Nhưng làm như vậy cũng rất mạo hiểm, ai biết rõ phía sau những thế giới kia sẽ có thứ gì.

Ví dụ như vật chất màu đen quỷ dị như vừa rồi xuýt chút nữa đã giày vò chết Cố Trường Sinh.

Cho nên hắn quyết định để thủ đoạn trục xuất này dưới đáy hòm, không đến tình huống khẩn cấp, sẽ không thi triển.

“Thủ đoạn diễn sinh mà ra này, có thể gọi là ba ngàn trục xuất thuật, nhưng thi triển ra, sẽ có phản phệ hung hiểm.”

Cố Trường Sinh đặt tên cho thủ đoạn cuối cùng, sau đó mới thở phào một cái.

Ba ngàn trục xuất thuật!

Đại Tịch Diệt Hư Vô Ma Quang!

Tối hôm đó, hắn đạt được không ít thần thông bảo thuật, mỗi một môn cũng vô cùng kinh khủng, không kém hơn đạo pháp Chí Tôn!

Lập tức, tâm niệm Cố Trường Sinh vừa động, màu đen trên xương Trường Sinh rút đi, hóa thành tiên ý sáng chói, không hề khác lúc trước

“Quả nhiên, lúc muốn thi triển thiên phú thần thông thứ hai, xương Trường Sinh mới xảy ra biến hóa, bình thường vẫn giống trước kia.” Cuối cùng Cố Trường Sinh đã yên lòng.

Treo một khối xương Trường Sinh ma khí lành lạnh trong người, nói không khó chịu thì không thể nào.

“Năm đó người rèn đúc ra Tam Kinh Đại Thế Kinh đúng là một người hung ác, đáng tiếc đây là tàn trang, nói không chừng Tam Kim Đại Thế Kinh hoàn chỉnh thật sự có thể hóa ba ngàn đại thế giới thành l*иg giam, phong trấn tất cả.”

Cố Trường Sinh lại nhìn tàn trang do Thánh Cốt Hắc Kim rèn đúc thành trong tay, đưa vào trong tu di giới.

Khả năng rất lớn.

Thánh Cốt Hắc Kim này cũng không phải là lấy từ di cốt của Thánh Nhân, mà là hiện gϊếŧ hiện tạo.

Giống như lúc hắn còn nhỏ, gia tộc đã cô đọng bảo huyết cho hắn.

Tiến về từng núi hoang, bắt dị thú cường đại, lấy máu cho hắn.

Cho nên tàn trang trong tay hắn này, không biết đã dính bao nhiêu oan hồn Thánh Nhân rồi!