Chương 33: Vương Giả Trẻ Tuổi Của Long Nhân Tộc, Cố Gia Giáng Lâm

Dường như thành Bắc Hoang đã sớm dự liệu sẽ xảy ra thú triều, sớm đã làm xong chuẩn bị.

Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Cố Trường Sinh.

Đại hội đi săn, chính là cuộc thịnh hội của thệ hệ trẻ tuổi, đồng thời cũng thịnh hội mà tất cả đại thế lực so đấu nắm đấm với nhau.

Phân chia giai tầng thế lực theo kim tự tháp.

Mỗi một tầng đều có thế lực cạnh tranh với nhau.

Ví như lần này sẽ có ba đại thế lực của Trường Sinh thế gia tham dự là Cố gia, Doanh gia, Tần gia.

Tiếp theo còn có Bất Hủ đại giáo, Thiền Thiên Giáo, Tử Nhân Hồ, Thiên Đạo Điện...

Xuống dưới nữa mới là các thế lực đỉnh tiêm, trong tộc đi ra Thánh Nhân, có truyền thế Thánh binh trấn áp, cũng có cấp bậc cường giả như Chí Tôn từng sinh ra, có được trận văn cấp bậc Chí Tôn...

Ngay khi Cố Trường Sinh đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Vị này công tử, nước trà này của ngươi rất thơm, tại hạ may mắn, có thể uống thử một chén không?”

Nói chuyện chính là một người mặc long bào màu vàng, khí tức cường đại như vương giả trẻ tuổi, hai đầu lông mày bộc lộ bá đạo và uy áp, chuyện khiến người ta chú ý nhất là trên trán hắn ta mọc ra một đôi sừng rồng.

Sừng rồng óng ánh như thần kim, lưu chuyển đạo vận kỳ dị.

Long Nhân tộc!

Đây là một tộc có thể so với vài thế lực đứng đầu, huyết mạch truyền thừa từ tộc Chân Long thời Thái Cổ.

Rất hiển nhiên, người này là một tên vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc, vừa hiện thân đã khiến đám tu sĩ xung quanh biến sắc, vội vàng đứng dậy rời đi.

Phía sau hắn ta còn có không ít tùy tùng nhân tộc, thực lực mạnh nhất là đại năng thực lực, khí phái vô cùng.

Nhưng Long Nhân tộc khiến cho rất nhiều thế lực kiêng kị, chính là bọn họ quá bao che khuyết điểm.

Không cần thiết thì không ai muốn tiếp xúc với bọn họ.

Cố Trường Sinh nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi, cũng không quay đầu lại, nói: “Muốn uống trà, phải nhìn xem ngươi có tư cách uống hay không đã.”

“Ồ?” Tên vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc nghe nói như thế, lập tức có hứng thú, nhíu mày, nở nụ cười: “Hỏi ta có tư cách hay không sao? Có ý tứ, ngươi là tu sĩ đầu tiên có dũng khí nói với ta như vậy.”

Hắn ta nhìn ra được, nước trong ấm trà kia chính là do suối Thụ Tâm ngàn năm nấu ra, lá trà trong đó thì hắn ta không biết.

Nhưng đường vân đạo vận trong đó giống như tự nhiên, nhìn đã biết bất phàm.

Khí độ của người trẻ tuổi này bất phàm, khiến hắn nghĩ không rõ.

Nhưng một nam một nữ tùy tùng bên cạnh, thực lực không tính cường đại, ngoại trừ nam tử kia có tu vi Tịch Địa cảnh đỉnh phong, khí huyết có chút cường hoành ra, thì không nhìn ra chỗ nào thần bí.

Hắn ta vốn có lòng kết giao một phen, nhưng không ngờ lại đυ.ng đến vách tường.

Phì!

Tô Tiểu Huyên nghe nói như thế, không nhịn được bật cười, sau đó giống như sợ Cố Trường Sinh trách cứ nàng ta, vội vàng giải thích nói: “Xin lỗi công tử, không phải ta cố ý, nhưng ta thật sự không nhịn được. Chuyện này buồn cười quá...”

Cố Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên nhấp một ngụm trà, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ như cũ, từ đầu đến cuối không nhìn tên vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc chút nào.

Thác Bạt Tư Vũ lại cau mày, ánh mắt mang theo lãnh ý nói: “Quấy rầy công tử uống trà, còn mở miệng kiêu ngạo, mau cút đi!”

Công tử là thân phận cỡ nào, sao có thể đáp lời với a miêu a cầu được.

Nụ cười trên mặt tên vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc lập tức cứng lại, lộ ra bất mãn đến, những người phía sau cũng cùng nhau phát ra uy áp, bao phủ về phía trước.

Nhiều lần bị khinh thị, đến tượng đất cũng có hỏa khí, thân phận của ngươi bất phàm, nhưng ta cũng không kém!

“Ta ngược lại muốn xem...”

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu, đã thấy thân ảnh của Thác Bạt Tư Vũ như tia chớp màu đen biến mất tại chỗ, thần lực như biển, dễ như trở bàn tay, trực tiếp ném mấy tên tùy tùng sau lưng hắn ta ra ngoài cửa sổ, vang lên một trận bịch bịch.

Tên tuy tùng Khai Thiên cảnh nhất chuyển kia cũng bị ném đi xuống dưới, khiến rất nhiều tu sĩ trên đường phố ghé mắt.

“Cái này...” Đôi mắt tên vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc này trừng lớn, mộng bức.

Lúc nào thì thực lực của một tên tùy tùng đã kinh khủng như vậy rồi? Thậm chí có thể nghiền ép hắn ta?

Một khắc sau, một cỗ đại lực tràn trề bộc phát, hai tay Thác Bạt Tư Vũ như kìm sắt tóm chặt lấy hắn ta, ma khí mãnh liệt, mặc toàn thân hắn ta dùng sức thế nào, thậm chí sừng rồng trên trán sáng lên, cũng không tránh thoát.

“Lần sau có mắt chút, công tử thiện tâm, tha cho các ngươi không gϊếŧ, đổi lại là người khác, các ngươi sớm đã mất mạng rồi.”

Thác Bạt Tư Vũ lạnh lùng nói, nói xong cũng ném người này từ trên cửa sổ xuống, giống như ném thứ rách rưới vậy.

Trong lầu các, các tu sĩ nhìn thấy từ đầu đến cuối đều nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng chấn kinh không thôi.

Long Nhân tộc mà bọn họ tránh không kịp, kiêng dè không thôi, lại mất tôn nghiêm như vậy?

“Vương giả trẻ tuổi của Long Nhân tộc sao, cứ như vậy bị người ta ném xuống dưới. Tê! Rốt cuộc thân phận của vị công tử áo trắng này là gì?”

“Nhưng tuyệt đối đừng đắc tội với hắn!”

Lão bản lầu các nghe vậy vội vàng lên lầu, gần đây thành Bắc Hoang được vạn chúng chú mục, rất nhiều thế gia tông môn cường đại đều chạy đến nơi này.

Không chừng chỉ ném một cục gạch ra ngoài, đoán chừng cũng có thể nện trúng đệ tử đại giáo nào đó.

Cho nên ông ta cũng bị dọa sợ.

Nhưng khi ông ta lên trên lầu, đã không nhìn thấy thân ảnh vị công tử ngồi bên kia sổ kia nữa.

“Tùy tùng bên người vị công tử kia có chút quen mắt, hình như ta đã từng gặp rồi?”

Bên cạnh có tu sĩ lộ ra vẻ nghi ngờ, cố gắng nghĩ lại.

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, trên không thành Bắc Hoang, bỗng nhiên có âm thanh như kinh lôi đáng sợ vang lên.

Một thông đạo không gian đột nhiên vỡ ra, bên trong hư không truyền đến một cỗ uy áp vô cùng cường thế.

Ngay sau đó, từng chiếc chiến xa to lớn “Ầm ầm” chạy qua hư không, lơ lửng tại chân trời.

Bên trên chiến xa, một cái cờ lớn đón gió bay múa, bên đó viết một chữ cổ lão ―― “Cố”, hùng vĩ và cổ điển, lộ ra đạo vận khó nói lên lời.

Phía sau, là các loại dị thú che khuất bầu trời, thanh thế ngập trời, mỗi một đầu cũng phát ra khí tức man hoang cổ lão.

“Cái này... Đây là...”

“Quá dọa người!”

“Là Trường Sinh Cố gia!”

“Tê! Trực tiếp mở thông đạo không gian ngàn tỷ dặm giáng lâm ở nơi đây, không hổ là Trường Sinh thế gia, quả nhiên là thủ bút thật lớn!”

Vô số tu sĩ rung động, cả tòa thành Bắc Hoang cũng bị oanh động.