Chương 47: Phân Hồn Chi Thuật, Ta Là Vị Hôn Thê Của Ngươi Đấy

Tia sáng màu tím sáng chói nồng đậm, mang theo huyền diệu và chí lý thiên địa sơ khai, đã nặng nề lại cực kỳ mênh mông.

Trong đó giống như ẩn chứa từng thế giới, nặng như ngàn tỷ tấn, giống như có thể áp sập không gian!

Hồng Mông Thủy Khí Căn, chính là nguồn gốc sinh ra Hồng Mông Tử Khí mặc dù chỉ là một luồng, nhưng tuyệt đối là kỳ vật cấp bậc tiên trân.

Thậm chí đến cả Tiên Vương cũng sẽ thèm nhỏ dãi.

Trong nháy mắt nhìn thấy rõ sợi Hồng Mông Thủy Khí Căn này, Cố Trường Sinh cũng cảm giác thấy Hồng Mông Ấn chìm nổi trong hỗn độn linh hải của mình giống như oanh minh một tiếng, bộc phát ra vô tận thần quang.

Nó tự động khôi phục, bao bọc sợi Hồng Mông Thủy Khí Căn này, giống như sợ nó trốn thoát.

Rất nhanh, sợi Hồng Mông Thủy Khí Căn bắt đầu lượn lờ xung quanh thân Ấn, phun ra nuốt vào từng tia từng sợi Hồng Mông chi khí, sinh ra một loại liên hệ huyền diệu nào đó.

Giờ khắc này, thậm chí Cố Trường Sinh còn cảm giác được liên hệ giữa bản thân và Hồng Mông Ấn đã trở nên rõ ràng hơn.

Trước đó vì tu vi của hắn nên rất khó thôi động nó, nhưng bây giờ lại có thể thôi động một chút!

Có thể nói đây hoàn toàn là thay đổi khác biệt.

Hồng Mông Ấn bộc phát thần uy chân chính, hắn thấy tuyệt đối có thể so với một vài tiên bảo, bởi vì nó được sinh ra từ Hồng Mông Tử Kim Tiên Thiên hoàn chỉnh, hơn nữa còn sinh ra kèm với mình.

Có được lạc ấn thiên địa chí lý hoàn chỉnh!

Từ một khắc sinh ra kia, liền có được thần uy vượt qua truyền thế Thánh khí!

“Tên gia hỏa, đúng là vận may thật lớn.” Cố Trường Sinh nhìn về phía Doanh Nhϊếp đã bị mình phế bỏ linh hải, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, ánh mắt hắn rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Thảo nào lúc trước hắn lại có cảm giác thể chất của tên gia hỏa này rất thần bí, thì ra là lấy một luồng Hồng Mông Thủy Khí Căn trấn áp linh hải, từng tia từng sợi Hồng Mông chi khí chìm nổi, khiến hắn ta trời sinh gần đạo, giống như con cưng của thiên địa.

Nhưng bây giờ sợi Hồng Mông Thủy Khí Căn này đã thuộc về hắn.

“Ngươi... Ngươi lại đoạt Hồng Mông Tử Khí của ta!”

Ánh mắt Doanh Nhϊếp vô cùng oán độc, tràn ngập hận ý, nhìn Cố Trường Sinh, hận không thể xé hắn thành trăm mảnh.

Đây là bí mật lớn nhất của hắn ta, lúc còn bé, hắn ta ngoài ý muốn đoạt được Hồng Mông Tử Khí này.

Theo một đường hắn ta trưởng thành quét ngang, trở thành Đạo Tử của Doanh gia, một số phương diện thậm chí có thể so sánh với truyền nhân của Doanh gia!

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tất cả của hắn ta đã bị hủy, không còn nữa!

Trong lòng hắn ta dâng lên hận ý, nếu lúc ấy không có ác ý, không lặng lẽ đi phía sau Cố Trường Sinh, sẽ không có những chuyện này.

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Vẻ mặt Cố Trường Sinh không có bất kỳ thay đổi nào, thản nhiên nói: “Đây không phải là Hồng Mông Tử Khí, đây là Hồng Mông Thủy Khí Căn, trợn to mắt lên một chút.”

“Ngươi...”

Nghe nói như thế, sắc mặt Doanh Nhϊếp càng thêm dữ tợn khó coi, lần nữa phun ra một ngụm máu, gương mặt vàng như giấy.

“Ta sẽ khiến hành động hôm nay của ngươi phải trả đại giới...”

Hắn ta vô cùng oán độc nói.

Phốc!

Nhưng Doanh Nhϊếp còn chưa nói hết, cả người đã bị Cố Trường Sinh chụp thành một đoàn huyết vụ, không muốn nghe hắn ta nói nhảm.

Tại chỗ chỉ còn lại mấy món bí bảo không dễ tổn hại, tu di giới, và pháp khí chứa đồ của hắn ta.

Lập tức, Cố Trường Sinh xem xét pháp khí chứa đồ của Doanh Nhϊếp, trong đó có vô số linh thạch thần thảo, chồng chất thành núi, dị chủng linh thạch cũng không ít, ở bên ngoài có giá trị liên thành, cực kì hiếm thấy.

Thậm chí còn có vài loại thánh dược mười mấy vạn năm!

Hắn lại tìm thấy trong đó có một tờ tàn trang viết những chữ cổ lão, bên trên ghi lại rõ ràng tồn tại của thánh mộ Bắc Hoang.

Cùng năm đó nơi đây đã xảy ra chuyện gì.

Người gghi chép tàn trang này chính là người thủ hộ thánh mộ Bắc Hoang, đã sớm chết rồi, không sống qua mấy chục vạn năm dài dằng dặc này.

“Thì ra tên gia hỏa này sớm đã có mưu đồ, trước đây Thác Thiên Chí Thánh chưa luyện hóa hạt giống thế giới, chính là bị thất lạc ở nơi đây.” Cố Trường Sinh có chút bừng tỉnh, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hắn đã từng gặp hạt giống thế giới trong điển tích rồi, có thể diễn hóa thành một phương đại thế giới có quy tắc hoàn chỉnh.

Trong tay Thánh Nhân, càng có tác dụng vô cùng lớn, dẫn tới dị tộc tranh đoạt cũng rất bình thường.

Bởi vì có vài dị tộc ưa thích dừng chân tại một số bí cảnh trong không gian nhỏ.

Cố Trường Sinh thu thập xong chuyện trong tay, mới nhìn về phía một chỗ hư không, ý vị trong mắt không cần nói cũng biết.

Rất nhanh, một thân ảnh thanh lệ tinh tế nhưng sắc mặt lại hơi trắng bệch xuất hiện, nàng cũng không dám tùy ý chạy trốn.

“Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nói, không tin ta có thể thề...” Khuôn mặt trắng như sứ của Tần Khanh Khanh trở nên nghiêm túc, nhấc tay thề.

Trước đó ngoài miệng nàng luôn nói muốn giáo huấn kẻ xấu xa Cố Trường Sinh này, nhưng khi chân chính đối mặt với hắn, mới biết rõ hắn khủng bố đến mức nào.

Nàng đã nhìn thấy từ đầu tới đuôi, sau lưng phát lạnh, chiến lực khủng bố như Đạo Tử Doanh gia cứ như vậy mà bị chụp chết rồi?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng gió động trời.

Nàng cũng không dám tưởng tượng, Doanh gia sẽ có lửa giận ngập trời thế nào.

“Ngươi nói ra ngoài hay không, với ta mà nói cũng không quan trọng.” Cố Trường Sinh lắc đầu nói, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt tự nhiên như trước, khiến người ta rất khó đoán được tâm tư của hắn.

Nghe nói như thế, trong lòng Tần Khanh Khanh thầm nói một tiếng không ổn, cái này nghe như tiết tấu muốn gϊếŧ người diệt khẩu vậy

Dù sao nàng không nắm chắc có thể chạy thoát.

Thấy Cố Trường Sinh đi về phía mình, cho là hắn muốn động thủ, Tần Khanh Khanh lập tức sốt ruột, lộ ra vẻ mặt tội nghiệp nói: “Ngươi... Ngươi... Đừng làm loạn, ta là vị hôn thê của ngươi đấy, ngươi không thể gϊếŧ ta!”

Hả?

Lúc này Cố Trường Sinh liền ngây ngẩn cả người.

Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu nói: “Ta gϊếŧ ngươi làm gì?”

Hắn cũng không phải hạng người tàn bạo, gϊếŧ chóc quen tay.

“Ngươi không gϊếŧ ta diệt khẩu?” Tần Khanh Khanh nghi ngờ, nháy mắt.

“Doanh Nhϊếp cũng không chết, đây chỉ là một bộ nửa hồn thân của hắn thôi.” Cố Trường Sinh biết rõ nàng hiểu lầm, liền giải thích.

Phân Hồn Chi Thuật của Doanh gia có thể đưa một chút thần hồn nhập vào một thân thể khác, đây cũng không phải bí ẩn gì.

Đồng thời tộc nhân Doanh gia có thủ đoạn bảo mệnh rất lớn.

Hơn nữa đến cuối cùng, vật hộ thân của Doanh Nhϊếp cũng không hiển lộ ra, rõ ràng là đặt ở một bộ thân thể khác.

Chuyện xảy ra hôm nay, chung quy là không giấu diếm được.