Chương 41: Bố cục

Sắc mặt Giang Trung Bạch âm trầm vô cùng, hắn thật sự không nghĩ tới Tần Đình ở

trong tuyệt cảnh như vậy mà hoàn toàn không bị tổn hao gì.

Nhìn khí thế của Tần Đình, rõ ràng hắn đã thu phục được Địa Hoàng Huyền Hỏa, tu vi cảnh giới đã là Thần Thông đỉnh phong!

Nếu còn dây dưa, chắc chắn không có phần thắng!

Thần sắc Diệp Thu có chút điên cuồng, nhìn cừu nhân hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Diệp Thu gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Đình, tiếng như cú đêm hét: "Ngươi sao còn chưa chết? !"

Tần Đình lạnh lùng nhìn Diệp Thu, hận ý trong lòng kéo dài không dứt.

Thế cục hôm nay thật sự quá mức hung hiểm! Chỉ hơi không cẩn thận, chính là thân tử đạo tiêu!

Lãnh quang trong mắt Tần Đình chợt lóe lên, thản nhiên nói: "Giang sư huynh, Diệp Thu, các ngươi muốn chết như thế nào?"

Diệp Thu phẫn nộ quát: "Ai chết về tay ai cũng còn chưa biết!"

"Vạn Pháp Thần Thuật!"

Khí thế của hắn liên tục kéo lên, sắc mặt đỏ như lửa, sau lưng hiển hiện lên một hư ảnh Thần Linh, thần quang bao phủ toàn thân Diệp Thu, chỉ thấy quanh thân tôn Thần này lập lòe kim quang, giống như được tạo từ vàng ròng.

Hư ảnh Thần Linh đột nhiên đại phát thần quang, vô số đạo pháp với uy lực cực mạnh ầm ầm oanh hướng Tần Đình!

Loại thủ đoạn sóng to gió lớn thế này, như muốn phá hủy tất cả mọi thứ trước mặt!

Mặt Tần Đình không chút thay đổi, tay phải yếu ớt giơ lên, lòng bàn tay xuất hiện một đạo hỏa diễm, lập tức hỏa diễm hóa hình, lại hóa làm một con Kim Ô!

Hình thể Kim Ô bành trướng vô hạn, một cỗ khí tức cuồng bạo, thô bạo từ trong cơ

thể Kim Ô phóng lên trời, Viễn Cổ Thần Thú của Yêu tộc tràn ngập hung uy, dường như sống lại, trấn áp Chư Thiên, đốt hủy vạn vật!

Kim Ô bay đến Diệp Thu, hư ảnh Thần Linh kia phát ra nghìn vạn đạo pháp chạm trán với Kim Ô nhanh chóng sụp đổ!

Kim Ô hung hăng đánh tới Diệp Thu, hư ảnh Thần Linh bao phủ quanh thân Diệp Thu lập tức nghiền nát! Hóa thành từng điểm kim quang, phiêu tán trên không trung.

Sắc mặt Diệp Thu cũng trắng bạch, miệng phun máu tươi, khí thế trong nháy mắt uể

oải.

"Hiện tại mình không phải là đối thủ của hắn!" Trong lòng Diệp Thu hận đến cực điểm.

Trốn!

"Đợi mình đột phá đến cảnh giới Thần Thông, lấy tính mạng Tần Đình nhất định dễ

như trở bàn tay!"

Diệp Thu xoay chuyển ý nghĩ, thân hình lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang trốn chạy ra phía ngoài!

Tần Đình nhìn thấy thân ảnh Diệp Thu chạy trốn, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Hắn xuất ra một chỉ. Một chỉ cực lớn từ trên không trung rơi xuống, hư không xung quanh đều bị ép tới sụp đổ!

Mắt thấy sắp đè chết Diệp Thu!

Thần săc Tần Đình đột nhiên khẽ động, giảm ba phần khí lực. Diệp Thu bị ngón tay đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi, tốc độ cũng không hạ thấp, ngược lại nhanh thêm vài phần!

Tần Đình tiện tay đánh ra một kích đạo pháp, nhưng bên trong lại xen lẫn một đạo phù lục, giống như sao băng bay đến chỗ Diệp Thu!

Mộng Yểm Phù Lục!

Diệp Thu cảm nhận được mình bị đánh lén sau lưng, nổi giận gầm lên một tiếng:

"Huyền Hỏa Thiên Biến Pháp! Ly Hỏa Thuẫn!"

Sau lưng xuất hiện một tấm thuấn tạo thành từ hỏa diễm, huyền diệu dị thường, hào quang trên thuẫn xoay chuyển, hỏa diễm sinh sôi không ngừng.

Đạo pháp kia bị Ly Hỏa Thuẫn ngăn cản, nhưng mà Mộng Yểm Phù Lục lại lặng lẽ

xuyên qua Ly Hỏa Thuẫn, đánh lên trên thân Diệp Thu.

Mộng Yểm Phù Lục đánh lên trên người Diệp Thu, nhưng hắn toàn lực chạy trốn nên cũng không phát hiện. Mộng Yểm Phù Lục kia hóa thành vô số đạo hắc khí, tiến đến sau ót Diệp Thu!

Diệp Thu giống như chưa phát giác ra, cố hết sức vận chuyển pháp lực, trong nháy mắt biến mất ở bên ngoài địa cung.

Tầm mắt Tần Đình kéo dài, Diệp Thu a Diệp Thu, lần này đánh chết ngươi thì không khỏi quá tiện lợi cho ngươi rồi.

Ngươi không phải tự xưng là nhân vật chính phái sao? Không phải ngươi thích Mộ

Thanh Di sao?

Ta muốn cho Diệp Thu ngươi.

Thân! Bại! Danh! Liệt!

Sau khi Diệp Thu đào tẩu, Tần Đình quay người nhìn lại Giang Trung Bạch.

Mỉm cười nói: "Giang sư huynh, sao ngươi không trốn?"

Giang Trung Bạch cười ha ha: "Vì sao phải trốn?"

Hắn tự biết việc này bại lộ, Đông Hoang dù to lớn, cũng không còn chỗ cho Giang Trung Bạch hắn đặt chân nữa rồi.

Sau khi tin tức truyền ra, hắn tất nhiên sẽ trở thành đồ vứt bỏ của Huyền Thiên Tông, hàng đêm bị người đuổi gϊếŧ. Như chó nhà có tang, hoảng sợ không chịu nổi một ngày!

Cuộc sống như vậy, hắn không muốn thử!

Giang Trung Bạch đứng chắp tay, cười ha hả nói: "Cuộc đời Giang mỗ, tự nghĩ chưa bao giờ kém hơn người bên ngoài! Tần sư đệ, ta và ngươi đều là thiên tài đương đại! Chỉ tiếc xưa nay không có giao thủ chính thức, hôm nay, ngươi có dám quyết một trận tử chiến với ta!"

Bạch y của hắn phiêu trong gió, vẻ mặt hưng phấn, dường như lại biến trở về Đại sư huynh Huyền Thiên Tông khí phách năm đó!

Tần Đình trầm mặc một lát, thản nhiên nói: "Tự nhiên phải đưa sư huynh lên đường."

Giang Trung Bạch cười lớn: "Mời!"