Chương 50: Trảm thảo trừ căn

Huyền Thiên Tông, bên ngoài chấp sự viện.

Vài lão già đang nói chuyện bên trong một gian phòng.

"Ta nghe nói Giang Trung Bạch chết rồi."

"Tốt thật. Chính Tần Đình công tử ở Liên Vân sơn đã gϊếŧ hắn."

"Ngôi vị Thánh Tử nhất định sẽ thuộc về Tần Đình, sau này, Tần thị chính là lực lượng duy nhất rồi . . . Ha ha."

"Đáng tiếc chúng ta chỉ là những lão già chấp sự ngoại môn, địa vị thấp kém, muốn ôm đùi Tần thị cũng không có tư cách."

Một lão già áo đen ý vị thâm trường nói: "Nghe nói tên chấp sự tạp dịch Trương trường lão kia trướcđó đã đắc tội với Tần Đình công tử."

Mọi người nghe xong ánh mắt đều sáng lên, đồng loạt nhìn về phía lão già cầm đầu.

Lão già này mặc áo bào màu vàng, khí thế hùng hậu, nhìn qua là biết người có địa vị cao nhất.

Lão ta trầm mặc một lát, lo lắng nói: "Nghe nói Trương trưởng lão lợi dụng chức vụ, bỏ túi không ít đồ tốt, ha ha, tên sâu mọt này, lẽ ra phải để chúng ta thay tông môn trừ hại!"

Những người khác thần sắc chấn động, rối rít nói: "Đúng vậy! Phải thay tông môn trừ hại!"

Sau đó bọn họ cùng đi ra ngoài, tiến bước đến gian phòng của Trương trưởng lão.

Rất nhanh đã đến cửa ra vào, bọn họ dừng lại, đưa mắt nhìn nhau.

Lão già áo bào màu vàng quát lớn: "Trương Võ! Ngươi tham ô, làm trái pháp luật!

Quả thật là nỗi ô nhục của tông môn, hôm nay bọn ta sẽ thay tông môn trừ hại!"

Dứt lời, bọn họ nhao nhao xông vào phòng. Lúc này chỉ đợi Trương trưởng lão phản kháng, bọn họ sẽ đánh chết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ đều "A" lên kinh ngạc.

Ở trong phòng, Trương trưởng lão đang nằm trên giường, thất khiếu chảy máu, trong tay còn cầm một số vật kịch độc!

Rõ ràng đã tự sát từ lâu rồi!

Sắc mặt mọi người đều âm trầm, lão già áo đen thì xì một tiếng khinh miệt.

"Lão già này cũng tính là thông minh đấy!"

Lúc đầu bọn họ vốn chỉ muốn đánh gϊếŧ Trương trưởng lão, sau này còn có thể lấy đó kể công với Tần Đình.

Tuy khả năng cao sẽ không gặp được Tần Đình, mà có gặp được, Tần Đình cũng sẽ

không để việc này ở trong lòng. Nhưng nếu như có thể nịnh bợ những cấp dưới khác của Tần thị, trở thành thế lực bên ngoài của Tần thị, đối với bọn họ đều vô cùng có lợi.

Người sáng suốt một chút liền có thể nhìn ra, lần này Tần Đình trở về, đoán chừng không bao lâu là có thể leo lên ngôi vị Thánh Tử. Mà Tần thị nhất tộc vốn một tay che trời càng trở nên không ai bì nổi!

Hắc hắc, vậy Huyền Thiên tông này chính là nửa cái họ Tần rồi.

Chỉ đáng tiếc, Trương trưởng lão vừa nghe được tin Giang Trung Bạch chết, chưa được một ngày đã tự sát mất rồi.

Việc này đương nhiên cũng làm kế hoạch của bọn họ phá sản, bọn họ nhìn nhau không nói gì, ai nấy đều cực kì phiền muộn.

. . .

Huyền Thiên Tông, Tàng Kiếm Phong.

Sau khi nghe thủ hạ thông báo tin Giang Trung Bạch chết, Lạc Viễn cũng có chút thất thần.

"Tần sư đệ. . . Xem ra chênh lệch khoảng cách giữa ta và đệ ấy càng ngày càng xa rồi. Nhưng mà bọn ta xưa nay quan hệ không tồi, đệ ấy leo lên được ngôi vị Thánh Tử, đối với ta cũng có chỗ tốt, chỉ là không biết, hiện tại tên Phong Thiên Hàn kia đang có phản ứng gì, chắc hẳn là rất thú vị!"

Huyền Thiên Tông, Băng Tuyết Phong.

Phong Thiên Hàn nghe xong tin Giang Trung Bạch chết, sắc mặt cũng cực kì đặc sắc!

Hắn từng chung lớp với Giang Trung Bạch, chỗ đáng sợ của Giang Trung Bạch hắn đã từng trải nghiệm qua.

Nhưng Giang Trung Bạch lại chết trong tay Tần Đình ư?

Tần Đình này. . .

Một lúc lâu sau, hắn quay sang phân phó với thị nữ bên cạnh: "Ngươi mau đi đến bảo khố lấy thật nhiều thiên tài địa bảo, chờ Tần sư đệ hồi tông ta muốn đến thăm hỏi hắn!"

Sau khi thị nữ rời đi, Phong Thiên Hàn yên tĩnh không nói. Rồi hắn đột nhiên cảm thấy thật may mắn, nói: "Cũng may mình vẫn chưa động chạm gì đến Tần Đình kia, về sau cúi đầu một chút, cung kính với hắn một chút, chắc hắn cũng sẽ không gây sự với mình!"

. . .

Ở bên này, Tần Đình đương nhiên không biết rõ, hiện tại bởi vì hắn mà trong tông môn, thế lực khắp nơi đã bắt đầu bắt đầu ứng đối.

Hắn đang cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trong tay.

Chiếc nhẫn trên tay Diệp Thu!

Tần Đình biết rõ, Diệp Thu trưởng thành nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến chiếc nhẫn này.

Đoán chừng, đây chính là chỗ lão gia gia ẩn thân.

Con mắt Tần Đình có chút nheo lại, chiếc nhẫn kia không có phản ứng gì, có lẽ

trong giới chỉ linh hồn cổ lão đã ngủ say, hiện tại Thái Vũ Phi Lâu cũng không có bảo vật giúp uẩn dưỡng linh hồn, mà hắn vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý đồ vật cổ

lão này.

Tốt nhất thức thời, đồ vật cổ lão, nếu không. . .

Ánh mắt Tần Đình lóe lên một tia băng lãnh.

Lúc này, Nhϊếp U đã vào trong, cúi đầu nói: "Công tử!"

Tần Đình hỏi: "Chuyện gì?"

Nhϊếp U nói: "Nhóm chúng ta đang đi qua Phục quốc!"

Lông mày Tần Đình hơi nhíu: "Ồ? Diệp Thu xuất thân từ Phục quốc?"

Nhϊếp U gật đầu nói: "Đúng vậy! Diệp Thu xuất thân từ Diệp gia, hiện tại chính là đệ nhất đại gia tộc tại Thanh Thành."

Nhϊếp U dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia cười tàn nhẫn: "Công tử, hay là chúng ta . . ." Trên tay làm một động tác chém đầu.

Tần Đình suy tư một lát, thản nhiên nói: "Đã nhổ cỏ, đương nhiên là phải nhổ tận

gốc."

Huyền Thiên Tông, bên ngoài chấp sự viện.

Vài lão già đang nói chuyện bên trong một gian phòng.

"Ta nghe nói Giang Trung Bạch chết rồi."

"Tốt thật. Chính Tần Đình công tử ở Liên Vân sơn đã gϊếŧ hắn."

"Ngôi vị Thánh Tử nhất định sẽ thuộc về Tần Đình, sau này, Tần thị chính là lực lượng duy nhất rồi . . . Ha ha."

"Đáng tiếc chúng ta chỉ là những lão già chấp sự ngoại môn, địa vị thấp kém, muốn ôm đùi Tần thị cũng không có tư cách."

Một lão già áo đen ý vị thâm trường nói: "Nghe nói tên chấp sự tạp dịch Trương trường lão kia trướcđó đã đắc tội với Tần Đình công tử."

Mọi người nghe xong ánh mắt đều sáng lên, đồng loạt nhìn về phía lão già cầm đầu.

Lão già này mặc áo bào màu vàng, khí thế hùng hậu, nhìn qua là biết người có địa vị cao nhất.

Lão ta trầm mặc một lát, lo lắng nói: "Nghe nói Trương trưởng lão lợi dụng chức vụ, bỏ túi không ít đồ tốt, ha ha, tên sâu mọt này, lẽ ra phải để chúng ta thay tông môn trừ hại!"

Những người khác thần sắc chấn động, rối rít nói: "Đúng vậy! Phải thay tông môn trừ hại!"

Sau đó bọn họ cùng đi ra ngoài, tiến bước đến gian phòng của Trương trưởng lão.

Rất nhanh đã đến cửa ra vào, bọn họ dừng lại, đưa mắt nhìn nhau.

Lão già áo bào màu vàng quát lớn: "Trương Võ! Ngươi tham ô, làm trái pháp luật!

Quả thật là nỗi ô nhục của tông môn, hôm nay bọn ta sẽ thay tông môn trừ hại!"

Dứt lời, bọn họ nhao nhao xông vào phòng. Lúc này chỉ đợi Trương trưởng lão phản kháng, bọn họ sẽ đánh chết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ đều "A" lên kinh ngạc.

Ở trong phòng, Trương trưởng lão đang nằm trên giường, thất khiếu chảy máu, trong tay còn cầm một số vật kịch độc!

Rõ ràng đã tự sát từ lâu rồi!

Sắc mặt mọi người đều âm trầm, lão già áo đen thì xì một tiếng khinh miệt.

"Lão già này cũng tính là thông minh đấy!"

Lúc đầu bọn họ vốn chỉ muốn đánh gϊếŧ Trương trưởng lão, sau này còn có thể lấy đó kể công với Tần Đình.

Tuy khả năng cao sẽ không gặp được Tần Đình, mà có gặp được, Tần Đình cũng sẽ

không để việc này ở trong lòng. Nhưng nếu như có thể nịnh bợ những cấp dưới khác của Tần thị, trở thành thế lực bên ngoài của Tần thị, đối với bọn họ đều vô cùng có lợi.

Người sáng suốt một chút liền có thể nhìn ra, lần này Tần Đình trở về, đoán chừng không bao lâu là có thể leo lên ngôi vị Thánh Tử. Mà Tần thị nhất tộc vốn một tay che trời càng trở nên không ai bì nổi!

Hắc hắc, vậy Huyền Thiên tông này chính là nửa cái họ Tần rồi.

Chỉ đáng tiếc, Trương trưởng lão vừa nghe được tin Giang Trung Bạch chết, chưa được một ngày đã tự sát mất rồi.

Việc này đương nhiên cũng làm kế hoạch của bọn họ phá sản, bọn họ nhìn nhau không nói gì, ai nấy đều cực kì phiền muộn.

. . .

Huyền Thiên Tông, Tàng Kiếm Phong.

Sau khi nghe thủ hạ thông báo tin Giang Trung Bạch chết, Lạc Viễn cũng có chút thất thần.

"Tần sư đệ. . . Xem ra chênh lệch khoảng cách giữa ta và đệ ấy càng ngày càng xa rồi. Nhưng mà bọn ta xưa nay quan hệ không tồi, đệ ấy leo lên được ngôi vị Thánh Tử, đối với ta cũng có chỗ tốt, chỉ là không biết, hiện tại tên Phong Thiên Hàn kia đang có phản ứng gì, chắc hẳn là rất thú vị!"

Huyền Thiên Tông, Băng Tuyết Phong.

Phong Thiên Hàn nghe xong tin Giang Trung Bạch chết, sắc mặt cũng cực kì đặc sắc!

Hắn từng chung lớp với Giang Trung Bạch, chỗ đáng sợ của Giang Trung Bạch hắn đã từng trải nghiệm qua.

Nhưng Giang Trung Bạch lại chết trong tay Tần Đình ư?

Tần Đình này. . .

Một lúc lâu sau, hắn quay sang phân phó với thị nữ bên cạnh: "Ngươi mau đi đến bảo khố lấy thật nhiều thiên tài địa bảo, chờ Tần sư đệ hồi tông ta muốn đến thăm hỏi hắn!"

Sau khi thị nữ rời đi, Phong Thiên Hàn yên tĩnh không nói. Rồi hắn đột nhiên cảm thấy thật may mắn, nói: "Cũng may mình vẫn chưa động chạm gì đến Tần Đình kia, về sau cúi đầu một chút, cung kính với hắn một chút, chắc hắn cũng sẽ không gây sự với mình!"

. . .

Ở bên này, Tần Đình đương nhiên không biết rõ, hiện tại bởi vì hắn mà trong tông môn, thế lực khắp nơi đã bắt đầu bắt đầu ứng đối.

Hắn đang cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trong tay.

Chiếc nhẫn trên tay Diệp Thu!

Tần Đình biết rõ, Diệp Thu trưởng thành nhanh như vậy chắc chắn có liên quan đến chiếc nhẫn này.

Đoán chừng, đây chính là chỗ lão gia gia ẩn thân.

Con mắt Tần Đình có chút nheo lại, chiếc nhẫn kia không có phản ứng gì, có lẽ

trong giới chỉ linh hồn cổ lão đã ngủ say, hiện tại Thái Vũ Phi Lâu cũng không có bảo vật giúp uẩn dưỡng linh hồn, mà hắn vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý đồ vật cổ

lão này.

Tốt nhất thức thời, đồ vật cổ lão, nếu không. . .

Ánh mắt Tần Đình lóe lên một tia băng lãnh.

Lúc này, Nhϊếp U đã vào trong, cúi đầu nói: "Công tử!"

Tần Đình hỏi: "Chuyện gì?"

Nhϊếp U nói: "Nhóm chúng ta đang đi qua Phục quốc!"

Lông mày Tần Đình hơi nhíu: "Ồ? Diệp Thu xuất thân từ Phục quốc?"

Nhϊếp U gật đầu nói: "Đúng vậy! Diệp Thu xuất thân từ Diệp gia, hiện tại chính là đệ nhất đại gia tộc tại Thanh Thành."

Nhϊếp U dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia cười tàn nhẫn: "Công tử, hay là chúng ta . . ." Trên tay làm một động tác chém đầu.

Tần Đình suy tư một lát, thản nhiên nói: "Đã nhổ cỏ, đương nhiên là phải nhổ tận gốc."