Chương 7

“Uống nhiều hại sức khỏe.” Giang Phạn Âm khẽ thở dài, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, người đối diện có vẻ đã hơi say, nếu người này lại phát bệnh…

Tống Bá Tuyết lắc đầu, ánh mắt dần mất đi chút sáng suốt: “Giang tỷ tỷ, chỉ hôm nay thôi, tỷ hãy chiều theo ý ta một lần, sau này ta sẽ nghe lời tỷ, tỷ bảo ta đi về phía đông, ta tuyệt đối không đi về phía tây, chỉ cần uống với ta một chén thôi, có được không?”

Giá mà có thể ngủ một giấc rồi quay về hiện đại, nàng thật không muốn đóng vai công cụ tra nữ này.

Giang Phạn Âm khẽ mấp máy môi, những lời định nói liền bị nuốt trở lại, nàng chậm rãi nâng tay, cầm lấy chén rượu.

Nàng rất muốn quên đi những ngày tháng chạy trốn và lo sợ, rất muốn trở lại những ngày khi phụ thân chưa gặp chuyện.

Trong cơn buồn bã, chén rượu trong tay nàng đã được uống cạn.

Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, người hầu chu đáo đóng cửa phòng cho họ.

Mấy chiếc bình rượu trên bàn đã trống, thức ăn trên bàn vẫn chưa động đến nhiều, cả hai người đều ôm tâm sự riêng, dần dần chìm vào cơn say.

“Giang tỷ tỷ, ta hơi khát.” Tống Bá Tuyết kéo cổ áo mình, ánh mắt cháy bỏng nhìn Giang Phạn Âm.

Nàng dường như đã đánh giá thấp rượu cổ đại, ngực như bị đè nặng, cơ thể như bị thiêu đốt, tuyến thể sau tai nóng bỏng, bồn chồn, lo lắng.

Nàng chỉ cảm thấy khô khan, khát nước.

Giang Phạn Âm đặt chén rượu xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, đáp lại một cách lơ đễnh: “Nên đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi thôi.”

Nàng cảm thấy mệt mỏi, rã rời.

Nghĩ vậy, nàng đứng dậy, nhưng lại mất thăng bằng, suýt ngã xuống, con dao găm trong tay áo cũng rơi xuống đất.

Tiếng kim loại chạm đất vang lên trong phòng, cả hai người đều sững lại.

Tống Bá Tuyết tỉnh lại trước, cúi xuống nhặt con dao găm lên: “Giang tỷ tỷ, sao tỷ lại giấu dao trong người, đừng tự làm mình bị thương.”

Thật thú vị, lại còn giấu dao găm trong người.

Nàng tiện tay ném con dao xuống dưới cửa sổ.

Dao găm?

Giang Phạn Âm khẽ cau mày, nghĩ một lát rồi nói: “Dùng để đề phòng ngươi, ngươi… có bệnh.”

Giọng điệu chậm rãi, ánh mắt mơ màng như sương mù buổi sáng, ẩm ướt và không rõ ràng.

Tống Bá Tuyết không khỏi tiến lại gần Giang Phạn Âm.

Nàng hơi mất thăng bằng, ôm chặt người đang đứng không vững vào lòng: “Giang tỷ tỷ, ta khát quá…”

Hương thơm nhẹ nhàng của chanh từ người nàng tỏa ra, đó là pheromone đặc trưng của Alpha, từ từ lan tỏa khắp căn phòng, quyện chặt và nồng nàn.

Tống Bá Tuyết ngửi thấy mùi hương, cảm thấy rất quen thuộc, giống như mùi hương nàng đã ngửi thấy trong lần phát nhiệt đầu tiên.

Phát nhiệt?

Hóa ra là kỳ phát nhiệt đến rồi, nhưng nàng không có Omega, cũng không có thuốc ức chế, giờ phải làm sao đây.

Người trong lòng dường như cũng ngửi thấy mùi hương chanh đậm đặc, bất an cựa quậy: “Tống Bá Tuyết, thả ta ra.”

Tống Bá Tuyết siết chặt vòng tay, ý thức dần mơ hồ dưới sự chi phối của cồn và kỳ phát nhiệt: “Giang tỷ tỷ, tỷ có ngửi thấy mùi trà không, ta khát quá, ta muốn uống trà.”

Nàng rất khát, còn người trong lòng nàng giống như một chén trà mới nguội, tỏa ra hương thơm lạnh lẽo, khiến nàng muốn cúi đầu nếm thử.

Tống Bá Tuyết khó chịu lắc đầu, cúi xuống sát cổ Giang Phạn Âm, khẽ hé môi, cắn nhẹ một cái.

Người trong lòng khẽ run lên.

...

“Uống trà.” Giang Phạn Âm nhẹ nhàng lặp lại lời của Tống Bá Tuyết, rồi mơ màng thϊếp đi.

Nàng không hề hay biết khi Tống Bá Tuyết nghe thấy lời nàng, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, như thể nhận được sự cho phép.

“Uống trà…”

Bên ngoài, sấm chớp vang lên, một trận mưa đêm đến bất ngờ, cuốn theo gió thu, xối xả tuôn tràn khắp nơi.

Sáng sớm, bên ngoài mưa đã tạnh, gió sớm lẻn vào qua khe cửa, mang theo chút lạnh lẽo.

Tống Bá Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn, nàng khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, sau đó nhận ra cánh tay mình đang rất mỏi.

Nàng vô thức cử động cánh tay, người trong lòng khẽ rên lên.

Tống Bá Tuyết liền cứng đờ, ký ức đêm qua dần dần quay trở lại, nàng mở to mắt nhìn lên màn giường lạ lẫm, rồi đảo mắt sang nhìn Giang Phạn Âm.

Mỹ nhân đang nằm trong lòng nàng ngủ rất say, cổ áo hơi xộc xệch, nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn trên người.