Chương 8

Tống Bá Tuyết thở phào nhẹ nhõm, may mà không có chuyện gì lộn xộn sau cơn say, quần áo vẫn còn, ổn rồi, đợi chút…

Nàng nhìn chằm chằm vào cổ của Giang Phạn Âm, hoàn toàn đờ người.

Làn da trắng lạnh như ngọc của nàng ấy đầy những vết đỏ tím, loang lổ khắp nơi, còn có xu hướng lan xuống dưới xương quai xanh.

Trời ơi, đây là do nàng làm sao?

Nàng mơ hồ nhớ lại đêm qua, mùi hương chanh, kỳ phát nhiệt!

Nhưng Giang Phạn Âm không phải Omega, cũng không thể có pheromone, sao có thể làm dịu kỳ phát nhiệt của nàng?

Nhưng mùi hương trà nhạt mà nàng ngửi thấy trước khi chìm vào giấc ngủ thật sự rất rõ ràng, nó đã an ủi nàng...

Không đợi Tống Bá Tuyết nghĩ thông suốt, người trong lòng nàng bỗng tỉnh dậy.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, cả hai đều lặng lẽ nhìn nhau.

Tống Bá Tuyết vô thức nuốt nước bọt: “Giang tỷ tỷ, tỷ nghe ta nói đã, chúng ta hôm qua đều uống nhiều quá, ta đêm qua lại phát bệnh, nhưng chúng ta không làm gì cả, tỷ không tin thì nhìn lại quần áo của mình đi, không cái nào bị cởi ra.”

Nàng nhanh chóng giải thích, trong lòng vẫn còn tự hỏi tại sao nữ chính lại có thể làm dịu kỳ phát nhiệt của nàng.

May mà nàng chưa làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là hôn vài cái, mà thôi, có lẽ là hôn nhiều cái, hy vọng nữ chính sẽ không để ý quá.

Giang Phạn Âm ngây người một lúc, sau đó cũng nhìn rõ tình hình trước mắt, đây là phòng của nàng.

Nàng đang dựa vào lòng Tống Bá Tuyết, quần áo vẫn còn, cơ thể không có cảm giác khó chịu gì.

Nàng nhớ lại đêm qua, dường như là mình uống hơi nhiều, sau đó không đứng vững, và Tống Bá Tuyết đã đỡ lấy nàng.

Rồi sau đó, hình như mình đã ngủ thϊếp đi trong lòng Tống Bá Tuyết.

Giang Phạn Âm nghĩ đến đây, trên mặt thoáng qua vẻ ngượng ngùng: “Không sao, đêm qua--chúng ta đều uống quá nhiều, ngươi…”

“Ta đi ngay, lập tức biến mất.” Tống Bá Tuyết nhảy xuống giường trong vài bước và chạy ra ngoài, như thể nếu đi chậm thì sẽ không kịp trốn thoát.

Giang Phạn Âm nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng ta, không hiểu sao lại thấy buồn cười, nhưng nụ cười vừa nở trên môi đã bị nàng nén lại khi thấy Tống Bá Tuyết quay đầu chạy trở lại.

Tống Bá Tuyết liếc nhìn vết đỏ trên cổ Giang Phạn Âm, đó là bằng chứng tội lỗi của nàng.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giang tỷ tỷ, đêm qua ta lại phát bệnh, chỉ là hơi khát, nên… ừm… chiếc gương đồng này hình như bị bẩn, ta sẽ lau sạch rồi trả lại cho tỷ, mấy ngày tới tỷ cũng đừng ra ngoài, bên ngoài… thời tiết không tốt.”

Nói xong, nàng ôm lấy chiếc gương đồng và lao ra ngoài, chỉ cần Giang Phạn Âm không soi gương thì vẫn còn có thể cứu vãn được.

Giang Phạn Âm cau mày nhìn theo bóng lưng Tống Bá Tuyết vội vàng rời đi, cảm thấy khó hiểu, họ đều là nữ tử, ngủ cùng nhau có gì đâu, sao nàng ta lại làm như thể vừa trêu chọc nàng vậy.

Nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, đột nhiên nhớ đến con dao găm giấu trong tay áo.

Bước đến bên cửa sổ, con dao găm đang nằm yên tĩnh trên mặt đất.

Đêm hôm trước có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều, người đó cũng là nữ tử, có lẽ đúng là phát bệnh thật…

Con dao găm này có lẽ không cần dùng đến nữa.

Trong khi đó, Tống Bá Tuyết đang ôm chiếc gương đồng bước nhanh ra ngoài, bất ngờ đυ.ng phải Tống thị đang dẫn theo hai nha hoàn đi đến.

“Con ôm gương làm gì thế?” Tống thị liếc nhìn hướng Tống Bá Tuyết chạy tới, sớm tinh mơ đã đến viện của Giang Phạn Âm sao?

“Mẹ, mẹ định đi đâu vậy?” Sao trông như mẹ định đi tìm Giang Phạn Âm vậy?

Tống Bá Tuyết lặng lẽ nhích bước chân, khéo léo chặn đường Tống thị.

Tống thị đưa tay định chọc vào trán nàng, nhưng nghĩ đến hai nha hoàn phía sau liền thu tay lại: “Chẳng phải tại con sao, mẹ định đến tặng Giang Phạn Âm hai nha hoàn.”

Cũng không biết cái gọi là người bảo vệ Giang Phạn Âm trong bóng tối mà con gái nói đến là ai, nhưng dù sao cũng nên làm bộ làm tịch một chút, bớt thù địch với người khác được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Không cần đâu.” Tống Bá Tuyết vội vàng ngăn cản, có lẽ nàng cảm thấy giọng mình hơi to, liền dịu giọng lại: “Giang tỷ tỷ thích yên tĩnh, không quen có người hầu hạ, chúng ta đừng làm phiền nàng ấy.”Nhỡ mà nha hoàn nhìn thấy vết đỏ trên cổ Giang Phạn Âm thì làm sao.