Chương 11: Rất lịch sự

Cửa sổ trong phòng Dung Anh Huy là một cửa sổ lồi lớn.

Đường Cẩm chống người lên, bạn nhỏ năm tuổi động tác vô cùng linh hoạt.

Đã bò lên trên bệ cửa sổ, đôi mắt to tròn đáng giá cái cây đối diện.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống vầng trán nhẵn mịn của bé, khiến cái đầu nhỏ của bé càng tròn trịa.

Động tác vô cùng suôn sẻ, khiến cho một sinh viên đại học hơn hai mươi tuổi vốn là một phế vật vận động như Dung Anh Huy sững sờ trong giây lát.

Tất nhiên, một cô nhóc 5 tuổi có thể nhìn ra sự khác thường trên người của anh, còn có thể nói chuyện bình thường với Dung anh, thì có thể là một cô nhóc bình thường được sao?

Là anh ẩu quá rồi.

“Cái cây đối diện kia, cũng là được cắt tỉa trước khi anh quay về.” Bánh bao nhỏ khẳng định, “Cắt đi phần đỉnh, lại vừa khéo đối diện với cửa sổ của anh, cách bố trí này gọi là đoạn đầu sát, tăng thêm xác xuất xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.”

Đường Cẩm quay lại nói. "anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi nha, có thể bố chí chi tiết như vậy chỉ có thể là những người thân cận với anh.”

Dung Anh Huy khựng lại, nhưng biểu cảm lại không có nhiều thay đổi, “Ừm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

*

Một lá bùa được gấp thành hình tam giác, nhét vào túi của Dung Anh Huy.

Bùa chu sa màu vàng thì được gắn lên cây.

Bánh bao nhỏ ngồi xổm trước gốc cây nhìn chăm chú rồi quay lại vẫy tay với Dung Anh Huy.

Dung Anh Huy nhanh chóng bước tới, cũng ngồi xổm xuống.

"Sao vậy?"

“Tối nay, đối phương nhất định sẽ ra tay, anh làm thế này..."

Một lớn một nhỏ đang rúc lại trong góc.

Dung Khanh đứng ở phía sau hai người, nhìn hai cái "nấm" mà thở dài.

Có phải có hơi không thỏa đáng hay không?

Sau khi sắp xếp nhiệm vụ cho Dung Anh Huy xong, bánh bao nhỏ lại quay người vẫy tay với Dung Khanh: "Anh nhỏ, lại đây, em nói cho anh biết."

-

Cách sân lớn không xa có một tòa nhà nhỏ, lầu hai là đặc biết dùng để làm nơi uống trà của Dung lão gia tử.

Lúc này khí trắng quanh quẩn, khói bay cuồn cuộn.

Lão gia tử cũng mặc Đường phục, tuổi đã lớn, từ hai năm trước đã dần dần giao lại công việc cho đám tiểu bối, ở nhà dưỡng già, cũng càng chú trọng đến hòa thuận gia đình hơn.

Sau khi nhấp một ngụm trà, Dung lão gia tử ôm một con chó nhỏ màu đen trong lòng, trên lông mày của nó còn có hai chấm nhỏ màu vàng, khí chất sầu muộn, háo hức nhìn điểm tâm trên bàn.

“Phú Quý của chúng ta cúng sắp 1 tuổi rồi.” Lão gia tử xoa đầu nó, “Phải làm một bữa tiệc sinh nhật thôi, đúng không, Phú Quý?”

“Uông!”

Rất có tinh thần, lão gia tử rất hài lòng, đột nhiên ngừng lại, có hơi nghi hoặc.

“Lão Lý à, ông qua đó xem thử, bên đó là Tiểu Khanh sao?”

Lý quản gia đi qua, nhìn từ xa.

Ba người ngồi xổm dưới gốc cây.

Một lớn và hai nhỏ.

Bộ Đường phục đặc trưng kia, khiến lão quản gia có chút hoài nghi.

"Nghe nói thiếu gia hôm nay mời khách tới, hẳn là phải rồi. Có cần tôi sắp xếp tiệc chiêu đãi không?”

“Không cần đâu.”

Lão gia tử xua tay, mỉm cười.

“Để nó tự tiếp đi, hiếm khi thấy đứa nhỏ có tinh thần như vậy, mấy đứa nó thích làm gì thì làm, không cần quản đâu.

Lão gia tử đứng dậy, Phú Quý vẫy đuôi nhanh chóng đuổi theo phía sau, lão gia tử cười lớn, “Chúng ta ấy hả, tiếp tục bàn kế hoạch làm sinh nhật cho Phú Quý thôi.”

“Uông!”

**

Bóng cây dày đặc, gió đêm bắt đầu thổi.

Căn phòng tối om, chỉ có một ánh đèn nhỏ màu trắng chiếu sáng.

Trăng hôm nay rất sáng, ánh sáng phản chiếu bóng cây cao nhọn như đao bên ngoài vào.

“Là mày sao.....? là mày sao....?”

Tiếng gió rêи ɾỉ, dường như là một thanh âm trầm thấp.

Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối trong phòng quá rõ ràng, mỗi một khoảng tối dường như đang ẩn chứa điều gì đó.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng Dung Anh Huy vẫn có chút nổi da gà khi nằm trên giường.

Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm từ trong bóng tối này dù là một chiếc chăn bông cũng không thể ngăn được.

Chỉ có một cảm giác - chiếc giường bất khả xâm phạm đã không còn an toàn nữa rồi!

Cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng kẹt kẹt, như thể có thứ gì đó đang cố mở cửa sổ để đột nhập vào.

Tiếng kéo cửa sổ ngày càng to và dữ dội hơn.

Dung Anh Huy cầm trong tay lá bùa Đường Cẩm đưa cho, sau khi nghe thấy âm thanh, anh nhanh chóng rời khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình đốt lá bùa trong tay.

Anh mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một cái bóng lơ lửng bên ngoài phòng, hai tay trắng bệch đặt trên cửa sổ, môi nứt ra, nhưng không có mắt.

Dung Anh Huy sợ hãi đến đầu óc trống rỗng, hai tay run rẩy nắm chặt.

Cứu, cứu cứu đứa nhỏ! Cứu cứu mạng! ! !

Có quỷ! ! ! ! ! ! !

Mà vào lúc lá bùa cháy hết, tro đen tan đi trong nháy mắt.

“Không phải.....không phải.....”

Giọng nói đột nhiên dịu đi. Những thứ bên ngoài dường như đã từ bỏ việc kéo cửa sổ ra, mặt nó dán vào cửa sổ, vốn không có mắt lại nhìn chằm chằm Dung Anh Huy, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Không lâu sau, cô ta quay đi và biến mất.

Tiếng gió xung quanh vẫn còn đó, nhưng ánh đèn ấm áp vượt qua ranh giới kia khiến không gian tưởng chừng như đông đặc lại tan chảy ra.

Trước khi rời đi, cái thứ kia còn vì sự sai lầm của mình mà lịch sự cúi chào.

Dung Anh Huy đè nén trái tim đang đập thình thịch của mình, bất động hồi lâu: “.......Mẹ nó.”

Mày có cần lịch sự như vậy không? Anh muốn mắng cũng không mắng thành tiếng được.

**

Nhà tổ của Dung gia rất rộng, cây xanh bao quanh, như không phải nằm ở ngoại ô, bước ra khỏi nhà chính là khu trung tâm phồn hoa.

Tại một công viên nhỏ cách khu trung tâm khá xa.

Ban đêm không có nhiều người xung quanh, ánh đèn đường màu trắng ấm áp thỉnh thoảng nhấp nháy vì đã cũ kỹ và hư hỏng.

“Kì lạ.”

Một người đàn ông trung niên gầy gò mặc áo đạo sĩ đang đứng dưới gốc cây hòe lớn nhất trong công viên.

Trước mặt ông ta là một chậu đồng nhỏ, lá bùa bên trong đã cháy một nửa và đột nhiên bị dập tắt.

Ông ta bấm ngón tay, cau mày.

“Người này mệnh cách quả thật mạnh, không phải là lại gặp được quý nhân, rồi lại thoát nạn rồi đấy chứ?”

Hoặc là đã gặp được một thầy phong thủy huyền học.........

Không, sao có thể chứ, mấy lão già khốn kiếp ở Thần Đô sẽ không tham gia vào máy vụ án như thế này, mấy kẻ trẻ tuổi thì đến xem cũng xem không ra.

Người đàn ông không khỏi khinh thường.

Sau đó bị thứ gì đó thu hút sự chú ý.

giọng nói ngọt như sữa vang lên

“Tìm thấy rồi.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại.

“Chính là ông đang cầm bát của thầy phong thủy mà không kiếm cơm cho tử tế, lại đi hại người?!

Bé còn phải dùng tiền từ thiện để giúp đỡ gia đình, vậy mà loại người này lại lấy tiền làm chuyện xấu, tức chết bé rồi!

Không dùng phất trần đánh 180 cái thì không thể xả giận.

Một đứa bé bốn năm tuổi, trong tay cầm một cây phất trần đặc chế, đôi mắt trừng lớn, thân cô thế cô...à, không, còn có một thằng bé chừng 8 tuổi theo sau nữa.”

Nhìn có vẻ....chẳng có gì là uy hϊếp à.

Người đàn ông còn chưa thấy căng thẳng, khi nhìn rõ người, lại vừa thấy cái đầu trọc chói mắt kia, bỗng nhiên ông ta trở nên hung hãn.

“Mày cũng là thầy phong thủy? Hahah, một tiểu quỷ như mày mà cũng gọi là thầy phong thủy? Tuổi này của mày chắc cũng mới đọc được hai trang sách phong thủy thôi nhỉ? Đừng có để cho ta ra tay lại bị dọa đến mức tè ra quần, mau về nhà mặc tã đi!”

Vừa nói xong, ông ta liền cảm thấy mắt mình tối sầm, đầu óc choáng váng...

____ ____ ____

Bận quá nên dịch chậm, mọi người thông cảm nhé!!!!