Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái ải này của Hầu gia thật khó vượt qua! Nếu không qua nổi, tương lai của Hầu phủ này có thể tưởng tượng được.

Hắn làm quan cũng đã mười mấy năm, Phượng Tổ Võ của Nhị phòng kia hắn xem rõ ràng, sao có thể không có dã tâm chứ?

Nếu không, tại sao hắn lại cưới cháu gái thứ ba của Trịnh Quốc Công làm vợ, điều này chỉ có Phượng Tổ Văn, một võ tướng, mới không hiểu.

"Phượng phu nhân, hài tử của hai nhà chúng ta cũng đã già đầu rồi, cũng đến tuổi thành thân.

Nhưng nữ nhi nhà ta mỗi khi ra ngoài đều bị người ta cười nhạo, đã hơn nửa năm nay không dám ra ngoài. Làm phụ mẫu chúng ta cũng rất đau lòng." Tần Huyễn Xảo cầm khăn tay, lau nước mắt, hình tượng mẫu thân ưu sầu cho hài tử vô cùng xuất sắc.

Tống Thư Thanh nghe xong, lòng chùng xuống.

Phượng Nguyên Hạo cũng mở to mắt nhìn "nhạc phụ mẫu tương lai" của mình.

"Tiết phu nhân, ý của ngươi là?" Tống Thư Thanh không thể tin được nhìn Tần Huyễn Xảo.

Hai người thường ngày gặp nhau cũng rất khách sáo hỏi han, sao tự dưng lại có ý này?

Đúng rồi, Hầu gia trọng thương, có thể sẽ ra đi, nếu Hầu gia mất, Nguyên Hạo sẽ phải chịu tang ba năm, mà tước vị cũng không thể rơi vào tay Nguyên Hạo, mặc dù hiện giờ hắn là Thế tử, Hoàng thượng sẽ không đồng ý trao tước vị cho một kẻ tàn phế.

Vậy nữ nhi của họ gả đến đây thì không có bất kỳ lợi ích nào, vậy còn gả làm gì?

Nếu Hầu gia luôn khỏe mạnh, gả đến đây sinh hài tử, dù sau này Nguyên Hạo không có tước vị, cũng có thể truyền cho tôn tử, cũng là một hy vọng.

Ôi, tường đổ mọi người xô đẩy, ngay cả Hoàng Thượng cũng để Nhâm công công dò hỏi chân của Nguyên Hạo có khả năng khỏi hay không.

Nước mắt Tống Thư Thanh lại tuôn trào, lần này là thực sự đau buồn.

“Phượng phu nhân, chúng ta đều là những người có hài tử, ta nghĩ rằng ngươi cũng có thể thấu hiểu. Nói thêm nữa, dù không làm thông gia, hai nhà chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ là hài tử Nhã Dung kia của ta thực sự nháo rất dữ dội. Năm xưa, ân tình của lão Hầu gia đối với nhà chúng ta, chúng ta đều sẽ ghi nhớ mãi, sau này có việc gì cần giúp đỡ, nhà họ Tiết chúng ta nhất định sẽ tận lực.”

Tần Huyễn Xảo cũng rất áy náy, nhưng vì nữ nhi của mình, nàng không thể không làm vậy.

Thực ra, nàng đã sớm có ý định hủy hôn, nhưng phu quân luôn ngăn cản không đồng ý, còn khuyên nàng, sau này nữ nhi sinh nam đinh cũng có thể kế thừa tước vị.

Sau khi Phượng Nguyên Hạo bị liệt, nữ nhi đã ở nhà nháo lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không dám ra ngoài. Ra ngoài sẽ bị tiểu thư nhà khác chế giễu.

Hồi đó, chỉ là trong một lần đi săn mùa thu của hoàng gia, lão Hầu gia tình cờ đỡ được Tiết Kính Văn rơi từ trên lưng ngựa, tránh khỏi một tai nạn ngã ngựa, từ đó kết một mối thiện duyên.

Lúc ấy Phượng Nguyên Hạo mới mười hai tuổi, đã có khí chất thanh niên hăng hái, rất nhiều nhà có nữ nhi đều dòm ngó, khi đó thực ra là nhà họ họ cao đã trèo cao.

Nhờ mối quan hệ này, hai nhà qua lại thường xuyên, trở thành bạn bè, rồi mới có chuyện thông gia.

[Hừ, chung phúc thì được, chung hoạn nạn thì không, loại nhà gì thế? Bây giờ từ bỏ, sau này để các người không thể với tới.] Phượng Thiên Tinh nghe xong, trong lòng rất khó chịu, môi chu chu lên.

Aiz, nhưng lòng người vốn dĩ như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »