Chương 26

Vu Trường Phương ngẩng đầu lên thở dài. Hắn cũng không phải là ngu ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên do.

Tam công tử ba tuổi, thế tử hơn hai năm trước ngã gãy chân, nhị công tử cũng bắt đầu ốm yếu sau khi tam công tử ra đời.

Ánh mắt nhìn về phía thế tử đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt đầy thương xót.

Đây là hài tử mà hắn nhìn lớn lên!

Không biết còn có thể đứng dậy được hay không.

“Bây giờ ngươi cũng biết dã tâm của nhị phòng rồi, cho nên ta muốn ngươi bí mật huấn luyện người, hãy điều động mười người đến các viện của đại phòng, đề phòng bất trắc.”

Thực ra thì Phượng Tổ Văn có người khác trong tay. Nhưng đó là lão phụ thân để lại cho hắn, cũng có tình cảm với nhị đệ. Trong việc này, để họ đi làm không được phù hợp lắm.

“Được. Mười người có phải là quá ít không?” Vu Trường Phương có huấn luyện sẵn ba mươi người.

“Được rồi.” Phượng Tổ Văn sợ người nhiều sẽ bị nhị phòng phát hiện. Ám vệ cũng cần ăn uống, vệ sinh.

Là Hầu gia, sao có thể không có khả năng tự bảo vệ bản thân?

Người mà lão Hầu gia để lại đều đã lớn tuổi, vì vậy việc đào tạo người trẻ tuổi là điều đương nhiên.

Việc này Phượng Tổ Võ không biết, nhưng khi lão Hầu gia qua đời, ông cũng đã để lại cho hắn ta một vài người để làm vệ sĩ.

Dù sao phủ Võ An Hầu vốn xuất thân là nhà võ.

Năm xưa, ông nội của Phượng Tổ Văn trấn giữ biên giới phía nam.

Băng Tuyết quốc từ phía bắc xâm lược Sí Diệm quốc, suýt đánh đến kinh đô, chính là ông nội của Phượng Tổ Văn quyết đoán, điều động mười vạn binh sĩ ngày đêm gấp rút trở về cứu viện, đánh đuổi quân xâm lược Băng Tuyết về quê hương, mới giải trừ được cuộc khủng hoảng suýt diệt quốc.

Vì vậy được phong tước hiệu Võ An Hầu, có thể truyền lại cho sáu đời.

Phượng Tổ Văn là đời thứ ba Võ An Hầu.

“Còn một việc nữa, để đề phòng sau này sự việc bại lộ, nhị phòng nhận lại Nguyên Tế, chúng ta hãy chuẩn bị phòng ngừa trước.” Phượng Tổ Văn suy nghĩ xa hơn.

“Việc này sắp xếp thế nào?” Vu Trường Phương hỏi. Việc này e rằng không dễ làm, nhị phòng hiểu rõ ràng.

“Ngươi còn nhớ nha hoàn năm năm trước trèo lên giường ta không?” Phượng Tổ Văn hỏi một cách cao thâm.

“Hình như tên là Tử Quyên, sau đó bị phu nhân điều đến khách viện quét dọn.” Vu Trường Phương cũng nhớ ra chuyện này.

“Ngày mai, ngươi hãy sai quản gia tìm cớ bán nàng đi thật xa. Sau này lấy cớ nàng ôm mối hận trong lòng, bỏ trốn, trộm và vứt bỏ hài tử. Phu nhân năm xưa sinh hạ song thai.” Nghĩ đến chuyện mà nhị phòng đã làm, Phượng Tổ Văn sao còn có thể huynh đệ hòa thuận.

[Wow, cha thật thông minh, hãy tiếp tục nuôi nấng tiểu tử kia thành vô dụng. Hoặc lấy bất kỳ lý do gì để đuổi ra khỏi phủ, không cho nhị phòng gặp lại.] Phượng Thiên Tinh nghe chủ ý của Phượng Tổ Văn, vô cùng tán thưởng.

Con người ở phàm trần dùng đầu óc vẫn hơn. Giới tu chân chỉ biết tu luyện, đánh nhau, cướp đoạt tài nguyên, nâng cao sức mạnh, kẻ mạnh làm vua. Dù thông minh đến đâu cũng vô dụng, nếu không đánh lại thì cũng chỉ có chết.

Vu Trường Phương nhận mệnh rời đi.

Phượng Nguyên Hạo ở bên cạnh chỉ lặng lẽ lắng nghe, không chen một lời.

Phượng Thiên Tinh từ lòng Phượng Tổ Văn xuống, đi đến trước mặt Phượng Nguyên Hạo, chỉ cao hơn đầu gối của hắn một chút.

Duỗi tay ra xoa bóp chân của hắn.

[Đại ca ca, tối nay ta sẽ chữa chân cho huynh.]