Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn nhịn, hắn có thể nhịn, chỉ cần nhịn được, hắn sẽ có thể đứng dậy.

Nửa canh giờ trôi qua, cơn đau mới bắt đầu dần dần tan đi.

Phượng Nguyên Hạo quả là một người có thể nhịn, cố gắng không để tiếng rêи ɾỉ của mình quá lớn.

Khi mọi thứ trở lại bình ổn, Phượng Nguyên Hạo mở mắt ra.

Một thần thái mà chưa từng thấy trước kia.

Hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thanh thoát vô cùng, đầu óc cũng rõ ràng minh mẫn phi thường.

Một cảm giác sảng khoái chưa từng có.

"Thiên Tinh!" Hắn vui sướиɠ bế thốc Phượng Thiên Tinh bên giường lên và hôn mạnh lên má nàng.

“Ôi… thối quá!” Phượng Thiên Tinh cố sức ngửa đầu ra sau, tay nhỏ không ngừng quạt.

Phượng Nguyên Hạo cúi xuống nhìn cơ thể mình, một lớp bẩn thỉu, giống như chất bài tiết bao phủ trên người.

Hắn lập tức buông Phượng Thiên Tinh xuống, cầm cái áo gối vừa nãy còn cắn trong miệng ra lau.

Mùi hôi thối đó, chính bản thân hắn cũng không thể chịu nổi.

"A ha ha,khà khà……!", Phượng Thiên Tinh vui vẻ cười, âm thanh tuy rất khó nghe, nhưng hai phụ tử nghe như tiếng du dương.

Phượng Nguyên Hạo lau đi lau lại, nhưng một cái áo gối nhỏ sao có thể lau sạch được, lại cầm lấy quần áo vừa cởi ra để lau.

Hắn cẩn thận nhấc chân lên, và rất dễ dàng nhấc được.

Đứng dậy, giậm chân.

Nhấc chân tại chỗ.

Thật ngạc nhiên khi nó linh hoạt như trước khi ngã.

“Hahaha…!” Tiếng cười của hắn vang lên, nhưng cũng cố gắng không quá to, vì bên ngoài có người hầu.

“Nguyên Hạo!” Phượng Tổ Văn nhìn thấy phản ứng của nhi tử, vui mừng gọi to.

Phượng Nguyên Hạo lại thay một bộ quần áo khác.

Sau đó bế xốc Phượng Thiên Tinh lên, giơ cao, xoay mấy vòng mới hạ xuống, khiến Phượng Thiên Tinh cười khúc khích không ngừng.

“Muội muội tốt của ta, ngôi sao may mắn của ta. Sau này ca ca nhất định sẽ đưa muội đến bất cứ nơi nào muội muốn đến." Phượng Nguyên Hạo hứa hẹn.

Phượng Thiên Tinh liên tục gật đầu.

Đêm nay đã thay đổi vận mệnh của Phượng Nguyên Hạo.

Trên người vẫn hôi thối kinh khủng.

Phượng Tổ Văn cũng không chịu được mùi hôi thối trên người Phượng Nguyên Hạo. Bế Phượng Thiên Tinh lên, nói vài câu đơn giản rồi lặng lẽ đi.

Trên người Phượng Nguyên Hạo hôi thối kinh khủng.

Phượng Nguyên Hạo lại ngồi lên xe lăn. Tự mình đẩy đến mép cửa, sau đó mở cửa.

"Vương Giang." Hắn hét lớn.

"Thế tử, có gì dặn dò?" Vương Giang lập tức chạy vào. Trên mặt Vương Giang mang theo vài phần nghi hoặc, vừa rồi hắn hình như nghe thế tử cười.

Thế tử không phải một mình trong phòng sao?

Hiện giờ thấy thế tử bỗng dưng hô lớn đầy khí thế, hắn suýt không thích nghi kịp.

"Chuẩn bị nước tắm cho ta."

"Chuẩn bị nước tắm? Không phải mới tắm trước khi trời tối sao? Vương Giang gãi đầu, tưởng mình nghe nhầm."

"Còn không mau đi?" Phượng Nguyên Hạo không nhịn được nữa, thối đến muội muội bỏ chạy.

"Tuân lệnh." Vương Giang không hiểu gì, quay người chạy đi.

May mắn thay, có người trực đêm trong bếp."

Đun nước sôi, mang đến, đỡ Phượng Nguyên Hạo ngồi vào bồn tắm, hầu hạ hắn tắm rửa như mọi khi.

Phượng Nguyên Hạo cũng biết đây chưa phải lúc đứng dậy.

Vẫn giả vờ như trước kia nằm ườn ra, mọi việc để Vương Giang lo liệu.
« Chương TrướcChương Tiếp »