Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huyền Môn Nãi Bao Bị Đọc Tâm, Cả Nhà Sát Điên Rồi

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đại ca.” Phượng Tổ Vũ khẽ gọi một tiếng, nước mắt liền trào ra. Hắn tiến tới nắm lấy tay Phượng Tổ Văn.

Ơ? Tay sao lại ấm thế này, chẳng phải nên lạnh ngắt sao?

Chắc là vừa từ bên trong thò ra khỏi chăn.

"Nhị đệ, đại ca e rằng không chống đỡ được nữa. Sau này, cái nhà này phải nhờ đệ chăm lo nhiều hơn." Phượng Tổ Văn nhìn Phượng Tổ Vũ nói như giao phó chuyện hậu sự.

Đây là lần đầu tiên sau khi "tỉnh lại" hắn gặp Phượng Tổ Vũ. Sợ rằng sau này "không có cơ hội" để nói, nên hắn vội vàng dặn dò.

"Đại ca sẽ khỏe lại thôi, chúng ta sẽ tìm đại phu giỏi hơn."

"Aiz, cho dù sống sót, thân thể cũng đã tàn rồi."

"Sẽ không đâu, đại ca." Phượng Tổ Vũ nghẹn ngào an ủi.

[Từng người đều là bậc thầy diễn xuất!] Phượng Thiên Tinh có chút không chịu nổi khi nhìn cảnh này.

Nàng muốn ra ngoài. Vùng vẫy mấy cái, Tống Thư Thanh thuận thế để nàng xuống, nàng lập tức chạy ra ngoài.

Trong sân, Phượng Nguyên Tế cùng tuổi với nàng đang chơi với con ngựa gỗ, đó là do Phượng Tổ Vũ làm cho cậu.

Có lẽ mẹ cậu sẽ vứt nó đi và mua cái mới.

Phượng Thiên Tinh bỗng dưng muốn làm một đứa nhỏ nên đi chơi với đồ chơi của Phượng Nguyên Tế.

Nàng vừa mới lấy một quả bóng mây, Phượng Nguyên Tế đã kêu lên.

“Đó là của ta, đó là của ta.” Phượng Nguyên Tế thực sự là một đứa nhỏ ba tuổi nên chỉ hành động theo bản năng.

Sau đó cậu xuống khỏi con ngựa gỗ, chạy lại và đẩy Phượng Thiên Tinh ngã xuống đất.

Phượng Thiên Tinh làm sao chịu đựng, đứa nhỏ này chiếm chỗ của nàng, nàng đang định dạy dỗ cậu một bài học.

Nàng lật người đứng dậy, cũng đẩy cậu l một cái.

Dù Phượng Thiên Tinh cũng chỉ mới ba tuổi, nhưng nàng thường làm những việc trong khả năng của mình dưới sự nuôi dưỡng của mẹ nuôi, nên linh hoạt hơn nhiều.

Sau khi Phượng Nguyên Tế ngã xuống, liền khóc to.

Phượng Thiên Tinh lập tức cưỡi lên người cậu, dùng nắm tay đấm liên tục vào người cậu.

Ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc, Phượng Tổ Vũ và Tống Thư Thanh lập tức chạy ra ngoài.

Phượng Tổ Vũ đương nhiên chạy nhanh hơn Tống Thư Thanh.

Hắn tiến lên, ngay lập tức nhấc Phượng Thiên Tinh lên và ném sang một bên, rồi ôm lấy Phượng Nguyên Tế, đau lòng như trân bảo.

Còn Phượng Thiên Tinh bị ném mạnh xuống đất cũng giả vờ khóc to. Nhưng vì cổ họng có vấn đề, âm thanh khóc rất khó nghe.

Chỉ biết ồn ào không ngừng, cố gắng dụi mắt, cũng có nước mắt rơi ra.

Tống Thư Thanh lập tức ôm lấy nàng, cũng đau lòng như trân bảo.

“Thiên Tinh đừng khóc, đừng khóc. Nhị đệ, sao ngươi có thể đối xử tàn nhẫn với một đứa nhỏ ba tuổi như vậy?” Tống Thư Thanh tức giận vô cùng.

“Đại tẩu, tẩu không thấy đứa ăn xin này sao? Nó cưỡi lên người Nguyên Tế và đánh đập hắn. Đứa nhỏ hoang dã không được dạy dỗ như vậy, tốt nhất là nên vứt đi càng sớm càng tốt. Nếu mang kiểu hài tử này theo ra ngoài, Hầu phủ của chúng ta không phải bị mất mặt sao?” Phượng Tổ Vũ rất tức giận.

[Phì, hài tử mà ngươi ôm mới là đứa nhỏ hoang dã, còn ta là con ruột của mẹ ta.] Phượng Thiên Tinh giận dữ nhìn Phượng Tổ Vũ đang liên tục dỗ dành Phượng Nguyên Tế.

Tống Thư Thanh nhắm mắt lại, nàng phải mù lòa đến mức nào mới không nhận ra sự đối xử tốt của nhị phòng với Nguyên Tế là có lý do.

“Nhị đệ, cả hai đều là con của ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Tống Thư Thanh không muốn nói thêm, trực tiếp đuổi người đi.

Phượng Tổ Vũ thấy đại tẩu đã lạnh lùng, không dám cãi lại nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »