Chương 1

Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt.

Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang.

Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương.

Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà.

Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng.

Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng.

Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói... Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà..."

Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng, quỷ hồn hư vô kia đang chấp nhất đứng bên cạnh nàng, sau khi nghe nha hoàn nói, nàng thuận miệng nhắc tới: "Đã sớm bảo ngươi thu chút âm khí, tĩnh tâm nuôi ra cái diện mạo hiền lành rồi, nhìn xem, bây giờ bị người ta chê? Thôi, ngươi đứng ở bên ngoài chờ ta đi, tránh cho ta còn phải bịt kín hai mắt con Thần thú trấn trạch này, tốn nhiều sức lực."

Dứt lời, quỷ hồn trong suốt kia co rúm lại nhìn Vân Chước một cái.

Sau đó thành thành thật thật tung bay ở trên nóc xe ngựa, không còn tiến lên một bước nữa.



Đám gã sai vặt và tiểu nha hoàn ở cổng nghe được lời Vân Chước, không khỏi cảm thấy lạnh sau lưng.

Đại tiểu thư nàng... Không bình thường!

Nói linh tinh cái gì đây? !

"Đại, đại tiểu thư, phu nhân nói là... Là bọc hành lý của ngài..." Tiểu nha hoàn vội vàng đuổi theo bước chân của Vân Chước, hô một tiếng.

Khóe miệng Vân Chước hơi cong lên, bước chân khẽ dừng một bước, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn, lại nhìn đồ vật của mình một chút.

Cuối cùng, sau khi nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, nặng nề phủi bọc hành lý hai lần, sau đó vừa đi vừa nói: "Những năm nay nhất định là mẫu thân ngày ngày tu thân, thành Thiên Tiên hạ phàm không dính bụi trần rồi? Ta sống mười mấy năm qua, còn chưa từng gặp thần tiên sống, hôm nay liền có thể thấy chút việc đời."

Tiểu nha hoàn khóe miệng co quắp một cái, Đại tiểu thư này, hình như là một người thiếu thông minh.

Chỉ là nàng ta đã khuyên hai lần, đại tiểu thư còn không nghe, nàng ta cũng không có cách nào khác.

Đại tiểu thư không hiểu chuyện như vậy, thật vất vả mới hồi phủ, phải cứ đối nghịch với chủ mẫu, về sau há có thể có ngày sống dễ chịu?

Nha hoàn dẫn Vân Chước đi về hướng hậu viện.

Vân Chước tâm tình bình thản, mặc dù biết rõ thân mẫu có lẽ có chút không thích nàng, nhưng cũng không tức giận, ngược lại vô cùng chờ mong cuộc sống về sau ở tại Tiêu gia.



Dù sao, bảng hiệu bên trên từ đường Tiêu phủ chính là Hoàng đế đương triều khai quốc ban cho, mà bên trong từ đường thờ cúng đều là lão tổ huyết mạch tương liên, đối với người đoản mệnh như nàng mà nói, nơi này là thắng địa an dưỡng tốt nhất.

Đây là lần đầu tiên sau khi nàng rời nhà trở về, nhìn bài trí trong nhà... Rất thân thiết.

Tiêu gia, chính là dòng dõi trung dũng, tằng tổ phụ của nàng chính là một trong những công thần khai quốc, vốn được phong làm Nhân An Công, chinh chiến cả đời, gia phong đời thứ ba, nhưng làm sao ——

Nhưng có một đứa nhi tử không ra gì.

Cũng chính là tổ phụ của nàng, là một hoàn khố.

Tổ phụ lúc tuổi còn trẻ, bị tằng tổ an bài cưới một thê tử đoan trang hiền thục, chỉ cảm thấy bị trói buộc, không chỉ không kiềm chế, ngược lại làm trầm trọng thêm, phóng túng làm ẩu.

Sau khi tằng tổ chết đi, tổ phụ gần như chỉ ở bên ngoài, nuôi một đống hồng nhan tri kỷ, thậm chí có một lần tiến cung, giữa ban ngày đùa giỡn cung nữ, khi đó tổ phụ đều đã là lão già khoảng bốn mươi tuổi, quần áo không chỉnh tề, bị Tiên Hoàng bắt tại trận, cảnh tượng kia quả thực cay mắt, cho nên Tiên Hoàng giận dữ, đoạt lại tước vị của Tiêu gia.

Nể tình tổ phụ là công thần, lưu lại chút thể diện —— về nhà ban được chết.

Chưa liên luỵ người nhà đã là đại hạnh.

Vào năm tổ phụ được ban cho chết, phụ thân nàng đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cũng có thể gánh vác trách nhiệm lên người.