Chương 16:

Nhưng Khương thị nghe xong, lại cảm thấy tay lão thái thái vươn quá dài! Thậm chí còn nói đến con của bà ta, chỉ cần sống vui vẻ, tương lai kế thừa tước vị, là được hưởng phúc...

Lúc ấy lão thái thái nghe xong, lập tức bị chọc giận.

Có con cháu nhà ai mà không chú trọng chuyện nuôi dưỡng? !

Chỉ mong vui vẻ?

Nhất thời vui vẻ thì rất đơn giản, nhưng không có trưởng bối đáng tin che chở, thì có thể vui vẻ được bao lâu?

Khi đó Tiêu gia còn có tước vị Quốc Công, nhưng Lão Thái Gia cũng là kẻ khốn nạn, không biết lúc nào thì sẽ tán gia bại sản!

Lúc ấy đại gia lại là người thương vợ, sau khi cưới Khương thị về thì có hơi lười biếng, ngay cả chức vị cũng thiếu chút không đòi hỏi, nếu như đối với con cái sau này cũng không chú ý, làm sao giữ được gia nghiệp?

Lão thái thái cũng nghĩ có lẽ Khương thị nói nhảm, còn quan sát một hồi, kết quả phát hiện Khương thị không hề biết nuôi con chút nào.

Cả ngày chỉ biết bắt bẻ nhũ mẫu, đứa nhỏ hơi khóc một chút là bắt đầu trách phạt hạ nhân, vì không cho đại gia đi ra ngoài kết bạn, Khương thị lại còn cố ý để đứa nhỏ bị bệnh, dùng chuyện này để ngăn cản chồng.

Lão thái thái nghĩ đến tương lai, mới không thể không đưa bọn nhỏ đến bên cạnh!

Bởi vì chuyện giáo dục con cái, Khương thị cực kỳ hận lão thái thái.

Nhưng cũng sẽ không trở thành... Dám hạ độc chứ?

Nếu muốn hạ độc thì đã ra tay từ lâu rồi, còn có thể đợi đến hôm nay sao?

Huệ ma ma rất sốt ruột, trong đầu đã suy nghĩ kỹ mấy lần động tĩnh bên phía Khương thị, nhưng vẫn như cũ không nghĩ tới có chỗ nào khả nghi.

Mặc dù lão thái thái không quản mọi chuyện, thế nhưng không phải một chút thủ đoạn cũng không có, Tích Vi Đường này của bọn họ rõ ràng rất sạch sẽ? !

"Ý của ta là, tổ mẫu có mua thêm đồ mới hay không, có lẽ thứ kia không rõ lai lịch, đã đυ.ng chạm đến rồi." Vân Chước thấy dáng vẻ Huệ ma ma xoắn xuýt phức tạp, cũng có chút bất đắc dĩ.

“Đồ vật?" Huệ ma ma cẩn thận nghĩ lại một chút: “Đồ vật ở chỗ lão thái thái ngoại trừ những vật lớn và trang trí, những đồ dùng khác thường ngày đều thường xuyên thay mới."

Mỗi tháng Khương thị đều sẽ gióng trống khua chiêng để cho người ta đi mua đồ rồi chuyển tới cho lão thái thái.

Vân Chước nghĩ một chút, lại nói: "Trong phòng này không nhìn ra có gì khác lạ, ta nói tang vật chắc không ở đây... Ma ma, có thứ gì mà tổ mẫu dù bị bệnh cũng muốn thấy không?"

"Mỗi ngày lão thái thái đều rất ít khi tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng không muốn vận động, nhiều nhất chỉ là đến Tiểu Phật đường phía sau ngồi một lúc." Huệ ma ma vội vàng nói.

"Dẫn ta đi nhìn xem." Vân Chước lập tức nói.

Tổ mẫu tuổi đã lớn rồi, cũng thật sự bị bệnh.

Nhưng bởi vì dính chút sát khí u ám, mới dẫn đến bệnh này cứ chữa trị mãi không hết.

Nếu như đυ.ng đến tà ác mạnh, với thể trạng và hồn phách của người già căn bản không chịu nổi, đã sớm bộc phát bệnh nặng mà chết rồi, cho nên sát khí này không phải quá lợi hại, nhưng lại do thường xuyên tiếp xúc mà nhận được, bây giờ mới không có cách nào trừ khử, tích luỹ từng chút xíu một, dẫn đến bệnh tình càng ngày càng nặng.

Huệ ma ma không rõ lắm, nhưng bà ấy cũng là nô bộc trung thành, mỗi ngày nhìn lão thái thái ngơ ngơ ngác ngác như vậy, cũng mười phần đau lòng khó chịu, bây giờ đại tiểu thư đột nhiên có một cách giải thích khác với đại phu, cho dù bà ấy nghi ngờ thì cũng muốn thử một lần.

Thế nên bà ấy vội vàng dẫn Vân Chước đến từ đường nhỏ phía sau.

"Cuộc sống những năm này của lão thái thái khổ cực, năm đó bà ấy hồ đồ u mê đến Tiêu gia, ban đầu cũng ôm hi vọng, ai mà ngờ lại gặp phải... Theo lý thuyết, dù sao đây cũng là tổ phụ của đại tiểu thư, lão nô không nên nhiều lời, nhưng quả thực là lão phu nhân rất khổ sở... Những năm đó bà ấy nhận hết sự lạnh nhạt của Lão Thái Gia, sự chế giễu của người ngoài, quả thực là không có nửa điểm để dựa vào, cũng chỉ có thể ngồi ở trong Phật đường này, cầu được thanh tĩnh." Huệ ma ma đỏ cả mắt.

"Nhiều năm như vậy cuộc sống vẫn luôn như thế, mỗi ngày đều lễ phật, chép kinh, bị bệnh rồi cũng chưa từng gián đoạn, chắc là sẽ không bởi vì thứ gì đó ở nơi đây mà bị bệnh chứ?" Trong lòng Huệ ma ma cảm thấy không hiểu.

Đồ vật trong phật đường, ngoại trừ bút mực giấy nghiên và hương xông với nến, phần lớn những vật khác đều là đồ cũ.

Tiểu Phật đường này cũng không u ám, thậm chí còn có ánh nắng chiếu vào, so với bên ngoài còn ấm áp hơn nhiều.

Người bình thường nhìn không ra nguyên do gì, nhưng ánh mắt của Vân Chước lại trực tiếp rơi vào cặp đèn hoa sen lưu ly ở trên bàn, chân đèn này nhìn rất đẹp, sau khi đốt toả ra vầng sáng đặc biệt, lộ ra khí tức tĩnh lặng.

Vân Chước nhìn thấy được sự u ám trên thế gian này, cho nên có thể nhìn thấy tử khí xung quanh nó.

"Cái này, là hung khí."