Chương 25:

Vân Chước rời đi không thấy hình bóng, mấy tín đồ muốn tìm nàng tính sổ cũng không biết phải trút giận về đâu.

"Đại sư, ngài chạy nhanh như vậy, như này cũng quá đánh mất phong độ rồi! Ngài đã giúp bọn họ, sao có thể chạy như vậy chứ? Nên ở nơi đó chờ, đợi người của quan phủ tra ra chân tướng, bọn họ cũng nên đội ơn ngài!" Du hồn cũng bay ra theo, vì nàng mà bất bình nói.

Như này thì cũng hơi hèn.

Những người đó càng hung dữ, về sau sẽ càng áy náy bồi thường, đại sư là người vừa keo kiệt lại vừa yêu tiền như vậy, sao có thể buông tha cơ hội như vậy chứ?

Nên ở lại, sau khi đã chứng minh được bản thân mình thì phải thu nhận nhóm tín đồ của hòa thượng giả kia mới đúng!

Nhiều kẻ coi tiền như rác như vậy, nhiều bạc như vậy, về sau còn buồn phiền vì hầu bao rỗng không sao?

"Bọn họ không phải là túi tiền của ta." Vân Chước tùy ý nói: "Giả chung quy chính là giả, hòa thượng giả kia luận về phật pháp cũng không thâm sâu, nếu như những người kia thực tình cầu phật, sao lại có thể bị những lời dối trá như thế lừa gạt chứ? Huống chi ở trong kinh thành đạo quán chùa miếu ở khắp nơi, muốn cầu phật, còn nhiều chỗ, tại sao phải đuổi theo một du tăng ở bên ngoài tới thổi phồng?"

"Vì sao chứ?" Du hồn sửng sốt một chút.

"Bởi vì bọn họ có lòng riêng." Vân Chước cười một tiếng.

"Mặc dù không thể vơ đũa cả nắm, nhưng ở nơi đó đại đa số tín đồ đều như thế, hòa thượng giả hôm qua luận về phật pháp, hôm nay dẫn ra người có duyên, ngày mai lại đi bán vật cũ trước phật, lừa đảo nhiều, động tĩnh lớn, tốn tâm tư cũng chịu vì để tuyên truyền tiếng tốt cho các tín đồ, người ở bên cạnh hắn tiêu tiền, trở về đã có thể nhận được tiếng tăm tốt, tấm lòng hướng phật hướng thiện của bọn họ xen lẫn tư lợi du͙© vọиɠ của chính mình, ta vừa mới chọc thủng âm mưu của hòa thượng giả, cũng khiến cho bọn họ trở thành trò cười, về sau làm sao lại thực tình tin ta." Vân Chước lại nói.

"Nghe có lý." Du hồn cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy... Rất đúng!

Nơi hướng Phật có rất nhiều, ở Kinh Thành này còn có Hoàng Thành Tự và thiên hạ đệ nhất quán!

Dân chúng tầm thường cũng có thể đến, chúng đại sư bên trong cũng thật sự từ bi, mỗi tháng người ta cũng có ngày giảng kinh phật với người ngoài, không đến chỗ đó tĩnh tâm, lại cứ tìm hòa thượng nơi khác tham gia náo nhiệt, thật sự không bình thường!

"Đương nhiên, cũng không ít người vô tội thật sự bị lừa vào tròng." Vân Chước lại nói.

Trong tay nàng còn ôm kiện hàng vải vừa rồi dùng để bày quầy bán hàng, không để ý hình tượng đeo trên người, sau khi ra khỏi Thanh Thủy Viên, nhìn hai bên trái phải, sau khi nhận rõ con đường thì đi về một hướng.

"Đại sư tuổi còn nhỏ cũng hiểu thật nhiều! Bội phục bội phục!" Du hồn thấy phương hướng Vân Chước đi là nhà mình, vội vàng bắt đầu tâng bốc.

"Ngươi cũng là người đã chết một lần, đừng nên ngây thơ như thế." Vân Chước ghét bỏ nhìn thoáng qua.

Con quỷ này bị chết khá thảm.

Vào lúc mười sáu mười bảy tuổi, đã ầm ĩ muốn đến quan ngoại buôn bán, giày vò mười năm, dựa vào vận khí và vất vả, đã kiếm được không ít tiền, nhưng khi đang trên đường chuẩn bị trở về thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị đàn sói ăn sạch sẽ, chỉ còn sót lại một chút xương cốt không gặm nổi.

Hắn đã rời nhà nhiều năm, nhớ cha mẹ, cho nên linh hồn không rời đi được, ở xung quanh nấn ná, số phận không tệ gặp được nàng.

Người này để lại một đống lớn của cải, nàng vốn dĩ có thể chiếm làm của riêng, nhưng nàng làm môn chủ của Thần Ẩn Môn, khó làm được chuyện lòng tham không đáy này, cho nên đã giao dịch với tiểu quỷ này, đưa hơn phân nửa gia tài của hắn ta cho cha mẹ, chứng minh sự nỗ lực và thành công những năm này của hắn ta, đồng thời thông báo tin chết của hắn.

Nói trắng ra là, chính là bảo nàng trở về đâm vào trái tim cha mẹ ruột của hắn.

Ai bảo cha mẹ hắn lúc trước cả ngày ghét hắn tiêu tiền, nói hắn tồi tệ...

Chỉ là trong mắt Vân Chước, con quỷ này vẫn ngây thơ, người cũng chết rồi, lại còn không biết mệnh của chính mình phạm tiểu nhân.

Trước khi đi ra ngoài, Vân Chước đã cất hết những ngân phiếu kia ở trên người, tiểu quỷ đi khắp biên cảnh buôn bán, buôn bán Kỳ Trân Dị Bảo, kiếm lời được mấy vạn gia sản, mà những châu báu trong bọc hành lý của nàng cũng chỉ là hàng hoá của hắn còn chưa kịp bán đi.

Châu báu là thù lao của nàng, bây giờ phải đưa ra thành ngân phiếu thông dụng tổng cộng có hơn sáu vạn lượng.