Chương 1

Chưởng phong quét ngang mang theo từng trận cát bụi tung bay, kiếm khí chấn động khiến gạch đá ầm ầm vỡ nát. Trong khí thế không gϊếŧ được đối phương thề không bỏ qua, bọn họ đã không còn quan tâm máu chảy bao nhiêu, trên thân có thêm bao nhiêu vết thương.

Võ công của hai người bọn họ dù sao cũng nổi tiếng nhất nhì võ lâm, vì vậy mỗi vết thương để lại đều không hề nhẹ, giao thủ mới chỉ hơn một khắc đồng hồ, động tác của Huyết Phách đã dần chậm lại, mà Trác Lạc Vũ cũng đã không thể nắm chặt kiếm trong tay.

Hai đạo thân ảnh ở giữa không trung lướt qua nhau, sau đó không ngay lập tức tiếp tục quay đầu lao vào đối phương, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm người kia, nỗ lực điều chỉnh hô hấp.

Khí tức cả hai đều rối loạn, nội thương nghiêm trọng làm cho máu tươi không cách nào ức chế được trào ra từ khóe miệng. Bằng vào kinh nghiệm, bọn họ đều hiểu được rằng nếu còn tiếp tục nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, không bên nào chiếm được thế thượng phong.

Bởi vì, cả hai đều đã là nỏ mạnh hết đà rồi.

Đưa tay ôm lấy bụng, cảm xúc nóng ướt khiến cho Huyết Phách biết rõ vừa rồi liều mạng đã làm cho miệng vết thương, lúc trước bị một cao thủ môn phái đâm, lại vỡ ra, mất máu quá nhiều khiến cho y bắt đầu cảm thấy choáng váng.

“Xem ra, tiếp theo phải phân ra ngươi chết ta sống rồi.”

Trên khuôn mặt tái nhợt vẽ ra một nụ cười khoái trá, Huyết Phách lật cổ tay trái, bắt đầu thúc giục nội lực, ý định liều mạng một kích cuối cùng này.

Vì cái gì không dùng Tiểu Long trực tiếp phun độc gϊếŧ chết hắn đi, ngược lại còn muốn đặt cả tính mạng vào chưởng phong này? Y cũng không hiểu nổi bản thân đang suy nghĩ cái gì nữa.

Nghe thấy y nói như vậy, Trác Lạc Vũ phun ra một búng máu, rất nỗ lực mới khiến cho mình không khuỵu xuống, cho dù thầy trò Liễu Dục Dương có cố gắng giúp hắn điều dưỡng thế nào đi chăng nữa, một tháng trước mới từ bờ vực sinh tử trở về, không còn nghi ngờ gì nữa, thương thế đã ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến hắn, từng ngón tay bị tàn nhẫn bóc đi móng tay khiến cho hắn ngay cả muốn nắm chặt chuôi kiếm cũng đau đến đổ mồ hôi lạnh.

“Thật vui khi chúng ta vẫn suy nghĩ giống nhau như vậy.” Hắn đại khái cũng chỉ có thể chống đỡ thêm vài lần, còn không bằng dồn toàn lực ngưng tụ vào một kiếm cuối cùng.

Hắn… nở nụ cười…

Đã rất lâu rồi… không nhìn thấy nụ cười của hắn… Tuy rằng vô cùng chật vật, nhưng vẫn là nụ cười tự tin giống như lúc trước.

Nụ cười trên mặt Huyết Phách hơi chút cứng lại, sau đó đôi môi từ từ cong lên càng sáng lạn hơn.

“Ngươi tốt nhất là cố gắng gϊếŧ chết ta, như vậy sau khi độc tản ra, đám người tài giỏi dưới kia mới có thể lấy được giải dược.”

“Không sao, bọn họ không có giải dược cũng không chết được.” Trác Lạc Vũ phủ định việc đem tính mạng những người dưới núi ra làm lý do cho cuộc quyết chiến này của hắn và y.

Hắn muốn gϊếŧ y, cũng không phải bởi vì tính mạng của những người kia.

“…” Nếu đã như vậy, hắn không nhất định phải lên núi a… Tại sao còn tới đây tìm cái chết?

Đối mặt với thái độ kiên nghị của hắn, đôi đồng tử huyết sắc của Huyết Phách như bị phủ một lớp sương mù, tựa hồ có chút hoang mang khó hiểu, thế nhưng ngay lập tức đã bị sát ý cuồn cuộn cắn nuốt hết.

Liếc mắt nhìn hắn một lần cuối cùng, thật sâu liếc nhìn, ghi nhớ khuôn mặt tươi cười cuối cùng của hắn, sau đó đào ra trái tim của hắn, uống cạn máu tươi của hắn… Chấm dứt hết thảy.

Đôi môi đỏ mọng điên cuồng cười to, tay trái lặng lẽ cong thành trảo…

Trác Lạc Vũ đem tất cả đau lòng và ôn nhu giấu kín sau ánh mắt bình tĩnh, tuy rằng nét hoang mang của Huyết Phách chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng may mắn hắn vẫn kịp bắt được, chính là một tia mờ mịt đầy say mê hấp dẫn chỉ thuộc về Lôi Minh Phượng.

“Ra chiêu đi, Huyết Phách.”

Sẽ kết thúc nhanh thôi, Phượng Nhi… Có lẽ phải đến giờ khắc đối mặt với tử thần này, hắn mới hiểu ra kỳ thật hắn chỉ muốn hai người cùng đồng quy vu tận.

Bỏ qua toàn bộ thân pháp, chẳng cần dùng những mánh khóe nhỏ nhặt, lần này ra tay, không cần đẹp mắt, không cần tự bảo vệ bản thân… Chỉ cần tay hoặc kiếm có thể xuyên qua l*иg ngực đối phương.

Rồi sau đó, trong khoảnh khắc huyết tinh vẩy ra tung tóe, tầm mắt cũng sẽ được ánh trăng nhu hòa bao phủ.

“…”

“… Ai…”

Đó là một thứ màu sắc rất quen thuộc, tinh tế nhu hòa, màu kim nhạt như ánh trăng phủ trên tơ tằm. Đó là một mùi hương rất quen thuộc, nhẹ nhàng thư sướиɠ lại thoang thoảng một chút dược hương, có một loại thân cận không nói rõ được. Đó là một đôi mắt rất quen thuộc, xanh thẳm như nước, ôn nhu mà trầm tĩnh…

Rất quen thuộc, rất nóng… Nhưng y không thể nhớ được tên của hắn, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, cái lạnh từ cánh tay trái lan tràn ra toàn thân.

Sững sờ.

Cả Huyết Phách và Trác Lạc Vũ đều không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xông vào giữa bọn họ, hơn nữa thế công mạnh mẽ như sấm vang chớp giật căn bản không cách nào lui tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường kiếm xuyên qua ngực người kia, mà cánh tay trái của Huyết Phách cũng trực tiếp đâm vào ngực hắn.

Chỉ cần một trong hai người bọn họ hơi động một chút, thân thể chịu đựng cùng một lúc hai đòn chí mạng, người kia rất có thể lập tức mất mạng. Bởi vì biết rõ như vậy cho nên hai người bọn họ đều lập tức đình chỉ hô hấp, cứng ngắc ngừng lại động tác.

Phải mật một lúc Vân Phi mới lấy lại được sức lực, ánh mắt tối sầm mới khôi phục lại được một chút, sau đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần tình khϊếp sợ bối rối của Huyết Phách.

“Chủ…”

Mở miệng muốn gọi y, nhưng yết hầu lại ngòn ngọt, một dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, ngay sau đó liền ho khan rồi phun ra một búng máu, tung tóe đầy lên người Huyết Phách, cũng nhuộm đỏ cả khuôn mặt y.

Lúc này, Vân Phi mới cảm giác được đau đớn đến tê dại từ ngực truyền đến.

Mờ mịt cúi đầu nhìn thanh kiếm và cánh tay trong l*иg ngực, hắn như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.

Đến kịp rồi, may mắn tình huống của hai người bọn họ cũng không tốt lắm nên hắn mới có thể xen vào giữa chiêu thức liều chết đánh cược một lần kia, cuối cùng cũng ngăn được chủ nhân và Trác Lạc Vũ tàn sát lẫn nhau…

Kỳ lạ thật, bản thân đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhưng hắn không hề cảm thấy một chút bất an nào, ngược lại chỉ cảm thấy may mắn, nét thỏa mãn không che giấu được cũng hiển hiện trên khuôn mặt.

Huyết Phách bởi vậy mà phát điên.

“Chết tiệt! Không phải ta bảo ngươi cút đi sao? Ngươi còn quay về làm cái gì?” Những lời nói căn bản không còn nhớ cứ như vậy bật thốt ra, Huyết Phách vô cùng luống cuống, trừng mắt nhìn Vân Phi, lại dời mắt xuống, biết mình không thể rút tay… Duy nhất cánh tay trái dùng được không thể rút về, y đương nhiên không có cách nào tác chiến.

Trác Lạc Vũ cũng lâm vào quẫn cảnh tương tự, hắn không thể rút kiếm cũng không thể buông tay, thậm chí hắn còn phải cố gắng cẩn thẩn nắm chặt chuôi kiếm, để tránh mũi kiếm hơi di động liền chặt đứt tâm mạch của Vân Phi.

Vân Phi khóe môi giật giật, cố hết sức chỉ vào cái bọc vì ngực bị thương nặng mà tuột khỏi tay lăn xuống bên chân.

“Không… Khục…” Hắn muốn nói với Huyết Phách, không phải là Trác Lạc Vũ làm, thế nhưng máu tươi đã che lấp thanh âm của hắn, đau đớn kịch liệt cùng lạnh lẽo cắn nuốt khí lực của hắn, khiến cho thanh âm phát ra của hắn yếu ớt như mèo kêu, hơn nữa khí quản bị máu tươi lấp đầy không ngừng bốc lên từng đợt bọt khí.

“Đây là cái gì? Ngươi muốn nói cái gì… Chết tiệt…” Huyết Phách phát hiện máu trên tay mình có thể khiến Vân Phi trúng kịch độc, thật là muốn khóc cũng không khóc nổi nữa rồi.

Máu của y, cánh tay của y… Sẽ cướp đi tính mạng của người duy nhất y không muốn gϊếŧ trên đời này sao?

Trác Lạc Vũ phản ứng kịp, nhanh chóng giúp Vân Phi điểm huyệt cầm máu, thấy hắn tựa hồ muốn cúi người nhặt cái bọc trên mặt đất liền dứt khoát cong mũi chân, dùng kình phong đem nó tung lên giữa không trung, bàn tay còn lại tiếp được, những ngón tay băng vải trắng đã ướt đẫm máu cố sức mở cái bọc ra.

Một cái thủ cấp tóc đen lộn xộn rơi xuống mặt đất vung vãi máu.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch bị che lấp sau lớp tóc dài, Huyết Phách cùng Trác Lạc Vũ đều thở dốc vì kinh ngạc.

Đó là một tướng mạo giống y hệt Trác Lạc Vũ, nhất thời bọn họ đều cho là mình đã hoa mắt.

Lại cẩn thận quan sát, rốt cuộc tìm ra một điểm khác biệt duy nhất, đó là trên gương mặt của cái đầu kia có bốn vết sẹo vô cùng chướng mắt.

Vết thương do móng vuốt của y lưu lại, dung mạo lại giống hệt người kia… Cho nên, Vân Phi là muốn nói cho y biết, y đã hận nhầm người…

Làm sao có thể có loại chuyện này…

Kí©h thí©ɧ quá lớn khiến cho y không cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể đạp lên cái đầu kia, toàn thân cứng ngắc không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Trác Lạc Vũ cũng đồng dạng không cách nào ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối không tưởng tượng được trên đời này lại tồn tại một kẻ giống bản thân như đúc, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Là trùng hợp, hay là từ đầu tới cuối hắn đều bị phụ mẫu đã khuất của mình lừa rồi.

Vân Phi lo lắng nhìn Huyết Phách, cố nén không phát ra bất kỳ âm thanh nào quấy nhiễu y, cảm giác vô cùng khó chịu, đến lúc này huyệt cầm máu cũng không còn giúp gì được nữa, máu tươi vẫn đang không ngừng tuôn ra…

Thẳng đến khi Phong Diệc Kỳ cùng huynh đệ Hàn Thất tìm đến, tiếng chửi bới cao thấp truyền đến khiến cho Huyết Phách giật mình tỉnh lại, ánh mắt dừng lại trên người Vân Phi.

“Ngươi vì muốn nói cho ta bết chuyện này mà quay về sao?” Chắc hẳn hắn đã xác nhận được cái gì nên mới có thể liều chết ngăn cản y… Là như thế phải không?!

Thanh âm của y rất nhu hòa, mang theo thương tiếc vỡ vụn, là thanh âm dịu dàng cuối cùng của y mà Vân Phi nghe thấy.

Đôi đồng tử xanh thẳm xinh đẹp kia vốn đã ảm đạm nhưng bởi vì lời nói của hắn mà nổi lên một tia ôn nhu và trung thành say lòng người, đáp án cho dù không nói ra cũng đã rõ ràng.

“Ta tại sao lại có một thủ hạ ngu ngốc như ngươi vậy chứ…” Cười khẽ, liền định buông tay.

“Huyết Phách, ngươi rút tay hắn lập tức sẽ chết.” Phong Diệc Kỳ nhịn không được kêu lên.

“Không rút tay chẳng lẽ hắn có thể sống sao?” Huyết Phách không chút chần chờ hỏi lại, hỏi hắn, cũng là tự hỏi chính mình.

Đương nhiên đáp án chính là không rồi.

Chậm rãi rút ra cánh tay trái đâm sâu trong ngực Vân Phi, nhìn hắn đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê thống khổ nhíu mày, quyết tâm lạ lẫm trong đáy lòng càng kiên định hơn.

Từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc màu xanh, đổ ra viên nghịch mệnh đan cuối cùng, không chút do dự đẩy vào miệng Vân Phi.

“Vân Phi, nuốt vào… Đây là mệnh lệnh của ta.” Ngươi không dám không tuân theo, đúng không?

Ý thức của Vân Phi đã mơ hồ, không biết đến cùng Huyết Phách muốn cho hắn ăn cái gì, chỉ theo bản năng phục tòng, dốc hết sức lực nuốt vào, đem viên thuốc và máu tươi nuốt vào trong bụng.

Sau khi xác định hắn đã nuốt viên thuốc, Huyết Phách đỡ lấy Vân Phi, thấp giọng nói:

“Rút kiếm!”

Cổ tay Trác Lạc Vũ run lên, nghiến răng rút mạnh trường kiếm, máu tươi theo mũi kiếm vẩy ra nhuộn đỏ tầm mắt.

Cẩn thận đặt Vân Phi đã hôn mê nằm xuống, cúi đầu quỳ gối bên cạnh hắn, biểu cảm của Huyết Phách dần trở lên mờ mịt.

Y bất động, Trác Lạc Vũ bất động, bọn Hàn Thất cũng không biết làm sao, đành phải cứng ngắc một chỗ, trầm mặc.

Cũng không lâu sau, Huyết Phách kiên định, nói:

“Tiểu Long.”

Cửu Thiên cổ màu đỏ sẫm lập tức từ trong chỗ tối thoát ra, bò lên vai phải của Huyết Phách.

Huyết Phách nhìn cánh tay trái nhiễm đầy máu của mình, ánh mắt khổ sở rũ xuống… Bởi vì máu của mình, Vân Phi dù không chết vì vết thương chí mạng kia thì cũng sẽ chết dưới thứ kịch độc này.

Hai tháng nay máu của y dược phục dụng các loại kịch độc, cộng thêm dung nhập nọc độc của Tiểu Long, cho dù là La Sát cũng không có cách nào trong thời gian ngắn chế ra được giải dược, nếu không phải những năm gần đây Vân Phi liên tục trúng độc của y và Cửu Thiên cổ sau đó ăn vào giải dược, đối với độc tính đã thành quen thì chỉ bằng bây nhiêu thôi cũng đủ khiến hắn chết cả trăm lần.

Vì vậy, chỉ một viên nghịch mệnh đan còn chưa đủ để cứu hắn.

Vân Phi… Đúng vậy, sao vừa rồi có thể quên mất tên của hắn chứ… Nam nhân có mái tóc màu ánh trăng này là Vân Phi… Là thủ hạ trung thành nhất của y…

Ngu ngốc, vậy mà sẽ vì y mà cam tâm tình nguyện tìm chết… Cũng bởi vì Vân Phi vẫn luôn ngốc nghếch như vậy mới càng khiến y không an tâm…

Muốn có được, phải dám từ bỏ, Vân Phi đã quyết định đem tính mạng đổi lấy một cơ hội cho y biết được chân tướng. Như vậy, chỉ cần y cũng có thể từ bỏ một thứ quan trọng khác, có lẽ sẽ cứu được Vân Phi.

“Tiểu Long, ta đã thay đổi chủ ý… ngươi giúp ta… Sau đó cứu Vân Phi, được không?”

Vốn y muốn để cho Tiểu Long rời khỏi y sống sót… Nhưng y không muốn Vân Phi chết đi, vô luận như thế nào cũng không hy vọng Vân Phi chết bởi vì kịch độc trong máu của y.

Cửu thiên cổ vẫn như trước thân mật dùng lân phiến cọ cọ lên gương mặt Huyết Phách, cùng chủ nhân tâm ý tương thông, cho nên nó không thể phản đối bất kỳ quyết định nào của Huyết Phách.

Huyết Phách nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mọi người ở đây đều bị nụ cười của y khiến cho mờ mịt, rồi đột nhiên không biết y rút ở đâu ra một thanh đao nhỏ, cứ như vậy tự tay đem sủng vật tâm ái mổ bụng, đào ra lá gan chí bảo có thể giải mọi loại độc của nó, cho Vân Phi ăn, hài lòng khi trông thấy máu chảy ra từ ngực Vân Phi chậm rãi chuyển thành màu tím đen, cuối cùng khôi phục lại màu đỏ tươi.

Như thế này sống sót hẳn là không thành vấn đề.

Bị chủ nhân đối đãi như vậy, Cửu Thiên cổ đau đớn theo bản năng co tròn lại, nhưng bởi vì người kia chính là chủ nhân của nó vậy nên nó không thể phun độc để phản kháng.

Trái ngược với hành động tàn nhẫn khi nãy, Huyết Phách ném chủy thủ đi, dùng tay trái ôn nhu ôm Cửu Thiên cổ vào trong ngực, cảm giác được nó suy yếu, làm nũng, nhẹ giọng nỉ non vỗ về trấn an nó.

Một lúc sau, y chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ siêu trần như sương sớm hoàn toàn không tương xứng với một thân ướt đẫm máu tanh, nở nụ cười yếu ớt.

“La Sát, Vân Phi giao cho ngươi, không vấn đề gì chứ? Cứ nói rằng ta đã cho hắn ăn… cổ mới cứu được hắn.”

Khẩu khí bất cần, tùy tiện ném trách nhiệm sang cho người khác.

“Không có vấn đề, kẻ nào dám tổn thương hắn ta chém kẻ đó.” Phong Diệc Kỳ không do dự đáp ứng.

Huyết Phách gật đầu, hoàn toàn không liếc nhìn Hàn Thất và sư huynh của hắn, ánh mắt bình tĩnh lẳng lặng dừng lại trên người Trác Lạc Vũ.

“Phượng Nhi…” Trác Lạc Vũ khẽ gọi.

Thân thể Huyết Phách rõ ràng chấn động, y chưa bao giờ nghĩ còn có thể nghe hắn gọi y như vậy.

Không lẽ tâm tư của y vẫn còn bị ảnh hưởng bởi người kia sao?

Sau khi biết bản thân đã hận lầm người, trong lòng bỗng chốc mất đi hận ý ngập trời, thay vào đó chính là một loại cảm giác đau lòng mãnh liệt đến mức y không cách nào giải thích được bắt đầu lan tràn, giờ phút này, muốn nhìn thấu cặp đồng tử đen thăm thẳm kia, nét thâm tình so với khi xưa không hề khác chút nào… kỳ thật không khó.

Chỉ có điều, ngoại trừ thâm tình, còn có thêm cả đau đớn và tổn thương do y gây ra…

“Ngươi cũng biết rồi?” Những chuyển xảy ra với y và hắn…

“Ừ.”

Ừ, nếu biết rồi… như vậy cũng không cần thừa lời giải thích nữa.

Nhắm mắt cố gắng áp chế độc cổ đang bạo động trong người, sau đó một lần nữa mở ra đôi mắt đỏ tươi màu máu nhìn thẳng vào mắt hắn, Huyết Phách thẳng thừng nói:

“Ta không làm gì sai.”

Y không sai, cho dù có nghĩ như thế nào, dưới loại tình huống đó, y chỉ có thể chọn cách trả thù… Bởi vì, mặc cho y có muốn phủ nhận thế nào đi chăng nữa, y vẫn là Huyết Phách, một kẻ từ nhỏ đã được dạy dỗ không được đặt niềm tin vào người khác, vì vậy y chỉ có thể chọn bước lên con đường đầy máu tanh này.

Khi đó đã từng hoài nghi có kẻ đóng giả Trác Lạc Vũ, vung ra bốn vết cào trên mặt người kia chính là trong lòng còn có hy vọng người trước mặt đã dịch dung… Trong tuyệt vọng, đã không biết bao nhiêu lần y tự thuyết phục bản thân rằng Trác Lạc Vũ không có khả năng phản bội y, không ngờ tới trên đời này lại có hai người giống nhau đến như vậy, rốt cuộc đây cũng không phải lỗi của y.

“Ta biết.” Trác Lạc Vũ bình tĩnh gật đầu.

Nếu như những chuyện kia xảy ra với hắn, hắn cũng sẽ muốn trả thù, hơn nữa sẽ không từ thủ đoạn, bất kể trả giá đại giới, thẳng cho đến khi bản thân chết đi mới thôi.

Suy nghĩ của hắn và y luôn rất giống nhau, vì vậy đều có thể hiểu rõ ràng… Tuy rằng rất đau lòng.

Nghe vậy, Huyết Phách trừng mắt nhìn, khẽ thở dài.

“Thế nhưng, ngươi cũng không sai…” Mặc dù y lấy tư cách là người bị hại, là người bị trả thù, nhưng không phải Trác Lạc Vũ cũng là người vô tội sao?

Không phải lỗi của y, cũng không phải Trác Lạc Vũ sai, vậy rốt cuộc tại sao bọn họ lại phải đi đến bước đường này?

Bỗng nhiên y có cảm giác vô cùng mệt mỏi.

“Ta tự nhận ta đã làm tất cả những gì bản thân lúc đó có thể làm được.” Trác Lạc Vũ không hề phủ nhận, tiện tay đem kiếm ném xuống đất.

Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ đã không còn khả năng chĩa mũi kiếm về đối phương nữa rồi.

“Cho nên nói, nếu như cả hai ta đều không sai, nhưng lời thề trước đây của ta với ngươi, ta lại làm tổn thương ngươi nhiều như vậy, cũng phải cho người một lời giải thích rõ ràng…” Huyết Phách cong khóe môi vẽ ra một nụ cười tươi, nhưng ánh mắt lại bi thương đến cực điểm.

Đã từng thề… cho dù phải đánh đổi tính mạng cũng phải bảo vệ hắn, vì sao chỉ là một chút lăng nhục đó đã có thể khiến y quên đi lời thề của mình?

Là y căn bản không yêu hắn thật lòng sao? Bằng không thì sao có thể chỉ vì một chút hận thù mà… quên đi tình yêu…

“Phượng Nhi…” Trác Lạc Vũ khẽ gọi lần nữa, muốn vươn tay về phía y, nhưng y lại lui một bước, tránh khỏi ôn nhu của hắn.

“… Hãy đợi mà xem, kết thúc của ta… bước đường cùng của Huyết Ma Tôn Huyết Phách, cùng kết thúc của vũ linh Lôi Minh Phượng… Cám ơn ngươi đã từng yêu ta.”

Lời nói vừa dứt, dưới chân dùng lực, thân ảnh đỏ tươi vụt bay vào trong phật tự, chỉ chớp mắt sau, đại hỏa hừng hực dấy lên.

Sau đó, mọi người đều nhìn thấy, bóng dáng nhỏ bé kia đứng im lặng trong ánh lửa, sau đó nhẹ nhàng phiêu vũ…

Trác Lạc Vũ ôn nhu nhìn thân ảnh đỏ tươi bị ánh lửa nhuốm đẫm mà càng thêm rực rỡ, trong đầu thoáng qua một chút lo lắng cho người Trác gia và Trác sơn trang đang nương tựa vào hắn, cuối cùng chỉ thở dài, cất bước đi về phía phật tự.

“Trác trang chủ?!” Hàn Thất kêu lên.

“Thật có lỗi, Vân Phi đành phiền mọi người, còn cả những người trúng cổ độc…” Khẽ nở nụ cười, Trác Lạc Vũ quay đầu lại, trên mặt là vẻ kiên quyết, ôn nhu cùng với một chút bất đắc dĩ, “Ta đã hứa cả đời sẽ bảo hộ y, vì vậy, không thể một mình y đi được.”

Có lẽ chính hắn mới là người vô tình nhất, tất cả, trách nhiệm, đạo nghĩa, cừu hận, thân tình (tình thân), hữu tình (tình bạn) gộp chung lại, cho dù là cảm kích, là lo lắng, nhưng so ra vẫn kém khát khao được ở bên cạnh Phượng Nhi của hắn.

Vì vậy, hắn chỉ có một con đường.

Hắn không có cách nào ngăn cản Phượng Nhi tìm đến cái chết, nhưng hắn có thể quyết định cùng đi với y…

Nếu như cái chết của hắn sẽ bị người đời cười chê, vậy ít nhất khi hắn còn sống, hãy để cho hắn được ôm lấy y.

Bước chân kiên định đi vào hỏa tràng (đám cháy), cánh cửa chùa chậm rãi khép lại.

Ngôi chùa trước đó đã bị xối dầu nên rất nhanh bị đại hỏa nuốt chửng.

Huyết Phách đứng ở trước tượng Phật, cảm giác vô cùng nực cười.

“Thì ra ta vốn đấu không lại ngươi…” Được lắm, gϊếŧ qua gϊếŧ lại hơn ngàn cười, tự cho là để báo thù, kỳ thật cũng chỉ là tự tay làm tổn thương người mình muốn bảo hộ nhất… Còn có sự trừng phạt nào đau đớn hơn sao?

“Thế nhưng tại sao lại là Lạc Vũ… muốn trừng phạt ta tại sao lại làm tổn thương Lạc Vũ…” Thanh âm của y yếu ớt ngập tràn thống khổ.

Hoặc giả, luân hồi quả báo thực chất đều là giả dối, là y quá ngốc quá cố chấp cho nên đã không biết chống lại cái thứ gọi là “chú định”, cũng chính là bản thân y đã lựa chọn kết cục như vậy, thoái thác trách nhiệm, chỉ biết lạnh lùng dương mắt nhìn nhân gian xoay vần.

Nhưng mà, hiện tại đều đã đã vô dụng…

Đem Cửu Thiên cổ đang hấp hối đặt lên vai phải, nhẹ nhàng khẽ hôn bằng hữu duy nhất của mình, sau đó nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc trong trí nhớ, thân thể chồng chất vết thương phiêu một điệu vũ đã từng nhảy qua không biết bao nhiêu lần.

Vết thương quá nặng khiến cho y không thể thỏa thích giương cánh, nhưng suy nghĩ cũng đã nhẹ nhàng trôi về một đêm nhiều năm trước, tại thời khắc y và Lạc Vũ ánh mắt chạm nhau sau ánh lửa trại…

Khi đó, y chỉ đơn giản nghĩ muốn cách hỏa diễm khiêu vũ cho Lạc Vũ nhìn… Đó cũng là lần đầu tiên y phát hiện thì ra một người cũng có thể dùng bàn tay ôn nhu như vậy vuốt ve gương mặt, thì ra ánh mắt một người còn có thể chuyên chú và ẩn chứa khát vọng mãnh liệt đến như vậy…

Trong thoáng chốc, cơn choáng váng đột nhiên ập tới, bước chân loạng choạng sắp té ngã, thì có một cánh tay từ sau lưng vòng qua eo y, để cho y dựa vào ôm ấp đã từng rất quen thuộc.

“Phượng Nhi, ngươi bỏ lại ta, muốn một mình đi đâu?”

Thanh âm khàn khàn vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, vòng ôm rắn chắc sau lưng làm cho hốc mắt của y nóng lên.

“Vì cái gì… ta vốn nên đi một mình…”

Vì cái gì sau khi y đã tự tay thương tổn hắn, tự tay cướp đi tất cả của hắn, hắn còn có thể đối đãi với y như vậy…

Kề sát bên y, có thể cảm giác được cơ thể y đang dần mất đi độ ấm, mơ hồ phát run, Trác Lạc Vũ vô lực thở dài.

Bởi vì nếu như không cùng đi, y nhất định sẽ lại nỗ lực che giấu nội tâm yếu ớt, treo lên mặt bộ dáng tươi cười, lừa gạt tất cả mọi người, khiêu vũ.

“Ta nói rồi… Ta sẽ bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta…” Nhẹ xoay người y lại để y đối diện với mình, khẽ vuốt ve khuôn mặt bởi vì không dám tin và bối rối mà càng tăng thêm vẻ yếu ớt, Trác Lạc Vũ bình tĩnh nói.

Ta chính là không muốn ngươi chết mới quyết định tự mình chấm dứt… Nhìn hắn, Huyết Phách rất muốn phản đối, rất muốn kháng nghị, chỉ có điều chính y đã ép Lạc Vũ bước lên tuyệt lộ, y đã không còn tư cách phản đối nữa rồi.

Là y đã chính tay chặt đứt tất cả lưu luyến trên đời này của Lạc Vũ.

Rũ mắt, yên lặng để cho Trác Lạc Vũ mang mình ôm đến một nơi lửa cháy nhỏ hơn, ngồi xuống, thật giống như buổi dã ngoại năm xưa, hắn cũng ôm y tìm một nơi gió nhỏ, chuẩn bị qua đêm như vậy.

Trác Lạc Vũ không nói gì, chỉ càng ôm y chặt hơn.

Từ lúc xông vào ngọn lửa, nhìn thấy y lưu luyến mà bi thương vô lực khiêu vũ, là hắn biết, mình tuyệt đối không có khả năng lại buông y ra một lần nữa.

Ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt, ánh lửa lập lòe cùng khói đặc che mờ tầm mắt, da thịt vì nhiệt độ cao mà đau đớn, hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn.

Yên tĩnh nằm trong lòng hắn, không nhúc nhích, cũng không biết Tiểu Long còn sống hay đã chết, Huyết Phách âm u mở miệng, “Lạc Vũ, đời này ta không muốn nói xin lỗi…”

Bởi vì y không muốn đầu hàng, không muốn nhận thua, khuông muốn từ bỏ đấu tranh… Nhưng y hối hận rồi, hối hận tại sao mình không dứt khoát từ bỏ, hối hận vì cái gì không an phận chết đi như vậy… Nếu như y sớm một chút cúi đầu trước vận mệnh, có phải hay không sẽ không làm tổn thương đến Lạc Vũ?

“Thế nhưng… Vì cái gì ta… Vì cái gì ngay lúc đó ta không có biện pháp tin tưởng ngươi nhiều hơn một chút…” Muốn khóc cũng không khóc được, chỉ có thể thống khổ khẽ hỏi.

Y hận, hận bản thân mình… Hận mình nói yêu nhưng lại không tin tưởng người mình yêu…

Nếu như y có thể tin tưởng hắn nhiều hơn, nếu như y có dũng khí đứng trước mặt hắn chất vấn, có phải sẽ không làm cho hắn tổn thương nhiều đến như vậy không?

“Đây không phải là lỗi của ngươi… Ta luôn miệng nói phải bảo vệ ngươi lại để cho ngươi ra nông nỗi này, ta cũng có trách nhiệm…”

Phượng Nhi có lòng tự trọng cao ngất, Phượng Nhi nhỏ bé mà kiên cường của hắn…

Trác Lạc Vũ ôn nhu vuốt mái tóc của y, mái tóc dài dính đầy máu tanh không còn mềm mại như trong trí nhớ, nhưng trong lòng lại cảm động đến phát đau.

Hắn vẫn luôn biết rõ muốn cho Phượng Nhi tin tưởng hắn tuyệt đối không dễ dàng, muốn trách, chỉ có thể đổ thừa cho thời gian không đủ dài để hắn chứng mình cho y thấy hắn sẽ dùng cả tính mạng của mình để yêu thương y…

“Hơn nữa, người không hề làm tổn thương ta… Từ đầu tới cuối, ngươi chưa từng chính thức làm ta bị thương…”

Vẫn luôn cho rằng Huyết Phách không ngừng ra tay đối với những người xung quanh hắn là muốn tra tấn hắn, trừ bỏ lần kia bị Huyết Phách tra tấn đến hôn mê, thì toàn bộ võ lâm tinh phong huyết vũ, hắn cũng không mệnh hệ gì… Bây giờ suy nghĩ lại một chút, kia không phải là một loại bản năng hạ thủ lưu tình sao?

Tự mình an ủi cũng tốt, tự mình lừa dối mình cũng không sao, hắn chính là muốn tin tưởng y… không được sao?

Đại hỏa không ngừng thiêu đốt, mái nhà cùng những cột trụ bắt đầu ầm ầm đổ sụp, Trác Lạc Vũ dùng thân mình che chở y, gắng sức ngăn trở nhưng mạnh vụn bắn về phía này.

Biết gian phòng này không chống đỡ được bao lâu nữa, Trác Lạc Vũ cúi đầu nhìn người trong ngực, mỉm cười.

“Phượng Nhi, nhắm mắt lại đi, ta cùng ngươi.”

Huyết Phách đang rũ mắt vuốt ve Tiểu Long, nghe vậy, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sẫm chăm chú nhìn hắn, lắc đầu.

“Ta sợ sẽ quên mất ngươi…” Vạn nhất trước khi chết sẽ quên mất hình dáng của hắn, phải làm sao bây giờ…

Trác Lạc Vũ nở nụ cười, cúi đầu kề lên trán y, nhìn bóng dáng của hình phản chiếu trong đôi đồng tử trong suốt của y.

Đôi mắt đẹp màu hoàng hôn vẫn luôn mang theo tia trào phúng nhàn nhạt nhìn khắp vạn vật, nhưng chỉ cần mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, hắn tìm thấy sự hiện hữu của bản thân, như vậy đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

“Vậy chúng ta hãy nhìn nhau đến giây phút cuối đi, Phượng Nhi, ta lại có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt ngươi rồi… Đỏ thẫm như tịch dương… Đẹp quá…”

Lời nói giống hệt như lúc trước khiến Huyết Phách bật cười.

Nước mắt không kìm được từ khóe mắt chảy xuống.

Chợt, toàn tòa phật tự khuynh đảo… Đem hết thảy quy về hư không…

Trận đại hỏa kia bừng bừng thiêu đốt một ngày một đêm, cơ hồ đem cả tòa phật tự thiêu thành tro tàn.

Thật vất vả chờ đến khi lửa tắt, có người đi vào lục soát xem sét, nghe nói ít nhất cũng phải an táng Trác Lạc Vũ, nhưng cái gì cũng không tìm được.

Tuy lửa lớn như vậy, người bị thiêu đốt đến cả tro cốt không còn không nhiều khả năng, nhưng không phải là không thể.

Vì vậy, đành phải dưới sự hỗ trợ của tứ đại gia tộc còn lại, xây dựng một ngôi mộ an táng Trác Lạc Vũ. Trong võ lâm, một trong ngũ đại thế gia, Trác gia danh tiếng trăm năm, chính thức đi vào lịch sử.

Võ lâm đẫm máu rốt cuộc đã kết thúc, tuy rằng vết thương chưa lành nhưng kẻ làm cho mọi người căm hận cũng đã theo đại hỏa tan thành mây khói.

Về phần tiếng xấu của Huyết Ma Tôn Huyết Phách, chắn hẳn sẽ vẫn lưu truyền trên giang hồ thật lâu, thật lâu về sau…

Trong trận vần vũ này, thương vong vô số, hơn ba mươi môn phái diệt vong, gần trăm cao thủ hào kiệt quyết tâm thoái ẩn, võ lâm bởi vậy liền bước vào thời kỳ yên lặng tĩnh dưỡng, cần nhiều năm nữa mới có thể chậm rãi khôi phục nguyên khí.

Nhưng mà, nơi có người ở thì sẽ có giang hồ, giang hồ vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất, có lẽ mấy chục năm sau này sẽ lại có một chuyện xưa mới…

—–