Chương 4

Kỳ Lâm Dương ném người đang bị hắn túm cổ xuống dưới sàn, hắn sải bước về phía Mạc An Vy. Cô gái này... đến thật đúng lúc. Hương vị thơm ngon, máu của một người con gái thuần khiết đã khiến hắn khó có thể kiếm chế được bản năng nguyên thủy của một huyết tộc.

Mạc An Vy lúc này mới lấy lại ý thức, nhưng, chân của cô, như hóa đá vậy, cô không thể bước đi được, cứ giương mắt nhìn Kỳ Lâm Dương bước về phía mình.

Kỳ Lâm Dương cúi xuống, lại gần cần cổ trắng ngần của Mạc An Vy thì lại bị cô đẩy ra.

"Đừng động vào tôi! "

Mạc An Vy nhìn Kỳ Lâm Dương với ánh mắt kinh hãi. Hắn tàn độc, cô biết, nhưng cô chưa từng nhìn thấy... hắn lại có thể hút cạn máu người như vậy.

Bàn tay của Kỳ Lâm Dương luồn qua mái tóc đen xõa xuống, hắn khẽ nhếch môi.

"Muốn ly hôn sao? "

Mạc An Vy mím môi. Mỗi khi nhìn Kỳ Lâm Dương như vậy, cô lại không muốn ly hôn nữa. Bởi vì cô yêu hắn, cho dù hắn không yêu, cô vẫn ngu ngốc mà đâm đầu vào.

Kỳ Lâm Dương cầm lấy đơn ly hôn từ trong tay Mạc An Vy, hắn nhìn một lượt rồi hai tay xé rách nó thành những vụn nhỏ.

"Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện này! "

Mạc An Vy lại không nhịn được mà hỏi: "Tại sao? Anh không yêu tôi, tôi không ép anh nữa, tôi buông tay, anh có thể đến với Lạc Tuyết, chẳng phải anh muốn như vậy sao?"

"Sao nào, mới được một năm thôi mà đã muốn ly hôn? Ban đầu là ai đeo bám tôi, là ai nói yêu tôi mãi mãi? "

Kỳ Lâm Dương không nhịn được cười. Lòng kiên trì của Mạc An Vy, cũng chỉ đến thế thôi.

"Lúc đó tôi quá ngu ngốc nên mới yêu một con ác quỷ như anh. Ly hôn đi, cả anh và tôi sẽ được giải thoát. "

Kỳ Lâm Dương nâng cằm Mạc An Vy lên, chiếm lấy đôi môi của cô, cho đến khi hắn vui vẻ, hắn mới buông ra rồi trả lời: "Chỉ cần một ngày Kỳ Lâm Dương tôi còn sống thì cô đừng hòng hy vọng sẽ thoát khỏi tôi. Còn về chuyện ly hôn, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện đó lần nữa. Cho dù cô ngày ngày ném đơn ly hôn vào mặt tôi, tôi cũng sẽ tuyệt đối không chấp nhận. "

Dứt lời, Kỳ Lâm Dương đi ra ngoài, khi đó, hắn vẫn còn nhìn lại bóng hình nhỏ bé chạy vào căn phòng nồng nặc mùi của máu.

Thiện lương quá, không nên... một chút cũng không nên.

Nhưng đáng tiếc... hắn... đã trao cô thứ trân quý nhất rồi.

Mạc An Vy lật xác của những người đã chết lên. Nếu như, cô tìm mọi ngóc ngách của biệt thự này mà không thấy Lệ Hảo, vậy thì chỉ có một kết quả, đó là Lệ Hảo nhất định ở trong số những người đã bị Kỳ Lâm Dương hút cạn máu.

Đi đến trước một cái xác của cô hầu gái, tay Mạc An Vy run rẩy, cô vén mái tóc đang che đi khuôn mặt của cô gái ra đằng sau.

Lệ Hảo... thật sự là Lệ Hảo!

Mạc An Vy cô... đã hại chết Lệ Hảo rồi. Cô ôm thân thể của Lệ Hảo vào lòng mình, khóc thật to.

Từ nay, trong cái l*иg son xa hoa này, sẽ không còn ai bầu bạn với cô nữa... Chỉ còn lại mình cô đối chọi với tất cả.

Cánh cửa két một tiếng, ánh sáng lại chiếu thành tia dài ở trong căn phòng, Mạc An Vy ngước đầu về phía cánh cửa.

Người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ khoét ngực đến trước mặt cô, mở lời chế giễu: "Xem kìa... ai đây, không phải người hầu nào chứ? "

"Ồ... Hóa ra là phu nhân đáng quý của Kỳ tổng. Xin lỗi, tại cô ăn mặc quê mùa quá, tôi không nhận ra. "

"Lạc Tuyết, cô tháo cái mặt nạ giả dối của cô xuống được chưa? " Lời nói của Mạc An Vy mang theo sự lạnh nhạt.