Chương 6

Dứt lời, Kỳ Lâm Dương cùng Lạc Tuyết lên lầu, hắn ngoảnh đầu lại, nhìn Mạc An Vy mà bàn tay siết chặt lại thành quyền, đâm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Máu từ một bên má của Mạc An Vy chảy xuống rất nhiều, khiến cho sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Bàn tay che miệng vết thương cũng đã bị máu nhuốm đỏ cả.

Mạc An Vy cười lạnh. Số phận của cô, có lẽ chỉ đến đây thôi.

Đám người hầu nhìn Mạc An Vy như vậy lại cười phá lên. Thiên kim gì chứ, rõ ràng là vẫn phải chịu thua dưới tay của một ả tiểu tam.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn chạy đến, đỡ Mạc An Vy dậy từ đống thủy tinh. Cô không thể nhìn rõ được mặt người đàn ông này... nhưng... thật sự là giống Kỳ Lâm Dương... rất giống.

"Lâm... Lâm Dương? "

Người đàn ông không hề trả lời. Anh bế Mạc An Vy lên nhưng lại bị một người hầu cản lại.

"Đại thiếu gia, không được. Ngài mà đem phu nhân đi, chúng tôi biết phải giải thích thế nào với chủ nhân? "

Đại thiếu gia – Kỳ Mộc Dương, đúng, anh chính là anh trai của Kỳ Lâm Dương.

Nghe được hai từ phu nhân thốt ra từ miệng đám nịnh hót này, Kỳ Mộc Dương nói: "Các người còn biết An Vy là Kỳ phu nhân? Nếu đã như vậy, càng không thể xảy ra sai sót. "

"Tôi... chúng tôi... "

Kỳ Mộc Dương hét lên một tiếng cút khiến cho cả đám sợ đến mất mật.

Mộc Dương cứ nghĩ, An Vy trở thành Kỳ phu nhân, chí ít là sẽ an toàn hay là có một cuộc sống sung túc, nhưng, tất cả những vinh hoa phú quý đều là hư ảo.

Kỳ Mộc Dương thấy máu từ má của Mạc An Vy vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng chảy, anh vội đưa cô đến bệnh viện.

Sau khi đưa An Vy vào phòng cấp cứu, Kỳ Mộc Dương ngồi bịch xuống hàng ghế chờ mà thở dài.

Đợi Mạc An Vy phẫu thuật, Kỳ Mộc Dương chỉ biết đan hai bàn tay lại, cầu mong cô sẽ không bị tổn hại.

Sau hơn một tiếng, chiếc biển có đèn màu đỏ đã tắt sáng, cuộc phẫu thuật kết thúc, vị bác sĩ chính đi ra khỏi phòng.

"Bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại nữa. Chỉ là... trên mặt của cô ấy... sẽ để lại một vết sẹo khá dài. "

Kỳ Mộc Dương lo lắng. "Bác sĩ, phẫu thuật thẩm mỹ có thể xóa sẹo không? "

An Vy là con gái... gương mặt đương nhiên là rất quan trọng. Nếu như không xóa được vết sẹo kia đi, chẳng phải cuộc sống của cô sẽ bị người đời chỉ trỏ vào sao?

"Chuyện này... e là cũng rất khó. Nếu sẹo nhỏ thì có thể nhưng sẹo của bệnh nhân quá lớn, cho dù là phẫu thuật thì cũng chỉ xoá đi một phần." Bác sĩ chán nản nói. Bản thân ông cũng không phải là bác sĩ chỉnh hình, không thể chắc chắn được, nhưng với vết sẹo kia, chắc chắn là không được.

"Tôi khuyên là vẫn nên để bệnh nhân nghỉ ngơi vài ngày đã. Mấy ngày này có lẽ tâm lý của cô ấy sẽ không được ổn định cho lắm."

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Kỳ Mộc Dương vơi đi được một phần lo lắng. Nhưng... khi An Vy tỉnh lại, cô sẽ thế nào đây? Trên mặt một người con gái mà để lại một vết sẹo dài... hậu quả thật sự rất lớn.

Sáng hôm sau, Mạc An Vy tỉnh dậy, cô nhìn sang người đàn ông đang chăm sóc cho mình. Hóa ra... không phải là Kỳ Lâm Dương, mà là Kỳ Mộc Dương.

"An Vy, em tỉnh rồi sao? Em đói không? Để anh đi lấy đồ ăn cho em."

Mạc An Vy không nói gì, chỉ lắc đầu. Ngày hôm qua... đối với cô, như là một cơn ác mộng vậy.

Nhìn những biểu hiện lo lắng của Kỳ Mộc Dương dành cho cô, Mạc An Vy lên tiếng: "Anh chồng, anh đừng như vậy."

Từ 'anh chồng' mà Mạc An Vy nói khiến cho trái tim Kỳ Mộc Dương thắt lại, đau đớn đến nhường nào. Lẽ nào mọi việc anh làm vì cô, anh theo đuổi cô suốt sáu năm vẫn không có được một chút tình cảm của cô sao?