Chương 9

"Ông im mồm đi là vừa. Tôi đã nói không ly hôn là không ly hôn!!"

Nhìn hai người đàn ông trước mặt cô đang cãi nhau như vậy, Mạc An Vy không biết phải làm thế nào, chỉ biết ngồi trên giường nghe những lời cãi vã đó.

Cô vui vì Kỳ Lâm Dương phản đối ly hôn, nhưng lại đau vì chính cha cô lại đề nghị hắn ly hôn với cô để hắn có thể đến với Lạc Tuyết. Nếu như là vì cô khổ sở trong cái cuộc sống hôn nhân này mà ông muốn cô ly hôn thì cô sẽ rất vui rồi... nhưng điều đó vĩnh viễn không xảy ra.

Mạc lão gia chỉ yêu tiền, quyền lực của ông. Chứ cái gia đình này đối với ông không là gì cả. Đến cả việc nhận Lạc Tuyết làm con nuôi ông cũng có thể làm... còn có cái gì ông không dám nữa?

Mạc lão gia nhận nuôi tiểu tam trong cuộc hôn nhân của chính con gái mình, để ả thế chỗ Mạc An Vy, để cuộc liên hôn giữa Kỳ gia và Mạc gia được duy trì... Nhưng ông nghĩ là làm như vậy thì chỉ có lợi chứ không có hại sao?

Mạc An Vy biết, đối với cha thì cô chỉ là một con cờ để ông lợi dụng mà thôi. Khi mà cô đã không còn bất kì giá trị gì thì ông sẵn sàng vứt bỏ không thương tiếc.

"Lâm Dương, con nghe ba nói đi, Lạc Tuyết ba sẽ nhận làm con nuôi. Con ly hôn, chẳng phải là tốt cho cả ba người sao?"

Kỳ Lâm Dương ghét nhất là kẻ khác chen vào cuốc sống riêng tư của mình.

"Tôi cho phép ông nói sao!? Ông còn nói thêm từ ly hôn này một lần nữa thì Mạc Thị không sống nổi đâu."

Mạc lão gia giật bắn mình sợ hãi nói. Ông mất cái gì cũng được nhưng Mạc Thị thì không được. Nó là tâm huyết bao năm của ông, sao có thể để nó sụp đổ được?

"Được rồi... ba... ba không nói nữa"

Kỳ Lâm Dương lại nhìn về phía Mạc An Vy, tờ giấy đặt trên bàn khiến hắn ngứa mắt.

"Còn về cô, lần này coi như là tôi bỏ qua. Tôi không muốn thấy tờ giấy này một lần nào nữa."

Mạc An Vy ấp úng: "Em... em biết rồi..."

Kỳ Lâm Dương cùng Mạc lão gia đi về, không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm áp. Dù gì Kỳ Lâm Dương cãi nhau với ba cô vì không muốn ly hôn... lẽ nào hắn đã có tình cảm với cô sao?

Mạc An Vy nhanh chóng phủi cái suy nghĩ đó đi, có tình cảm với cô sao? Thật là nực cười, xem ra cô ảo tưởng quá mức rồi. Nếu hắn có chút tình cảm với cô thì cô đã không phải như này rồi.

***

Một người đàn ông bước đến bên cạnh Kỳ Lâm Dương, cung kính chào hỏi rồi mới bẩm báo: "Chủ nhân, hội đồng muốn nói chuyện với ngài."

"Mấy lão già đó thì có chuyện gì? Không phải chỉ thích ở bên đó mà ăn chơi thôi sao?"

Người đàn ông này, chính là Trí Mạc – Trợ thủ đắc lực nhất của Kỳ Lâm Dương. Anh ta biết tính khí của chủ nhân, đương nhiên không muốn hắn tức giận nhưng sức ép từ hội dồng cũng không phải là nhỏ, anh ta không thể không nhận lệnh.

"Chủ nhân, hay là ngài cứ đi một lúc thôi. Dù gì họ cũng là thành viên của hội đồng, cho dù ngài là thủ lĩnh cũng không nên như vậy. Ít ra phải cho họ ít mặt mũi."

Kỳ Lâm Dương cười nói: "Được rồi... tôi sẽ đi. Nhưng không phải bây giờ, muốn gặp tôi thì đợi thêm vài chục năm nữa cũng không sao, đúng không?"

"Chủ nhân, ngài đừng nói vậy. Họ đã già rồi, cũng sống được gần vạn năm rồi. Bây giờ cũng không đi lại được nhiều, ngài cứ nể mặt họ đi."

Chỉ khi không có bất kì kẻ nào khiến Kỳ Lâm Dương cảnh giác, hắn mới tháo bỏ một phần bộ mặt lãnh khốc xuống.

"Cậu nghĩ tôi nói thật sao? Hơn một trăm năm không về, cũng nên xem bên đó đã thành thế nào rồi."

Kỳ Lâm Dương cùng Trí Mạc đi qua khu rừng cổ, là ranh giới giữa thế giới loài người và thế giới ngầm. Nơi đây rất nguy hiểm, chỉ cần ý trí không tập trung, liền bị những thứ xung quanh thao túng, rơi vào vòng tròn vô tận, không ai có thể thoát ra được.

Sau khi đi qua khu rừng, khí hậu lạnh buốt của nơi đây khiến cho Kỳ Lâm Dương chưa thích ứng được ngay lập tức bởi vì hắn đã sống ở thế giới loài người suốt hơn một trăm năm.

Vào phòng hội đồng, Kỳ Lâm Dương đã không coi các nguyên lão vào mắt, khiến cho họ tức giận. Tìm ra điểm yếu hiện giờ của Kỳ Lâm Dương đó chính là chưa thích nghi được với khí hậu lạnh, họ liền cố lấy lí do hỏi về sức khỏe của hắn, nhưng hắn lại trả lời không chút tôn trọng.

Tôi cảm thấy rất khoẻ, ông nói yếu chỗ nào? Chỉ vì cái lý do 'sức khoẻ yếu' mà ông phải gọi tôi về đây sao!?"

Vị nguyên lão cứng họng: "Cậu... "

"Không có chuyện gì thì tôi về trước, nói chuyện với mấy người thật mất thời gian."

Kỳ Lâm Dương cảm thấy cái đám nguyên lão này thật nhạt nhẽo, hắn đứng dậy, quay người về phía cửa.

"Kỳ Lâm Dương!! Đừng tưởng cậu là thủ lĩnh thì có thể vô pháp vô thiên ở đây. " Một nguyên lão khác phản đối thái độ của Kỳ Lâm Dương rất kịch liệt. Nhưng vì đại sự nên ông lại cố nhẫn nhịn. " Chúng ta không bàn chuyện này nữa, ngồi xuống, thật sự có chuyện quan trọng chỉ có cậu làm được. "

Kỳ Lâm Dương quay người lại, ngồi xuống ghế, hắn khoanh tay trước ngực rồi bắt chéo chân trái lên chân phải.

"Có gì nói nhanh đi."

Nghĩ đến chuyện này thì lại thấy thật nhục nhã, nhưng vẫn phải nói vì huyết tộc không thể để mất những tinh anh tương lai được.

"Đám thợ săn lại rục rịch nữa rồi. Hôm nay chúng đã giam gần năm mươi người của chúng ta rồi. Cậu mau nghĩ biện pháp đi."

"Các ông ở đây phải quản lý bọn họ, bây giờ họ đắc tội với lũ thợ săn lại quay sang cầu cứu tôi? Tôi không phải là công cụ để mấy người lợi dụng."

Vị nguyên lão kinh hãi trước Kỳ Lâm Dương, ông lộ vẻ nhún nhường. "Không... lần này không phải chúng ta đắc tội với thợ săn... mà là... tôi nghe nói... chúng đang tìm thủ lĩnh của chúng."

Kỳ Lâm Dương không ngờ rằng đi có hơn một trăm năm thôi, cục diện dường như đã bị rối loạn. Thợ săn dường như không dè chừng huyết tộc nữa.

"Thủ lĩnh của chúng thì liên quan gì tới chúng ta? Cái đám thợ săn này bị chúng ta dung túng quá rồi."

"Tôi mua chuộc được một tên thợ săn, hắn nói là thủ lĩnh đang ở bên một huyết tộc, cho nên chúng mới cả gan liều mạng đi tìm như vậy."