Chương 98: Đuổi tới.

Bên trong sảnh lớn của hội sở tư nhân xa hoa.

"Thân vương Napoli!"

Landulf đang cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay nghe thấy tiếng gọi thì khẽ ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy ba người Ricca hắn cũng chỉ im lặng không nói gì nhìn họ. Sự lạnh nhạt này thật sự rất hợp với hắn, mặc kệ là ai đều không cảm thấy có gì không đúng. Đương nhiên là phải bỏ qua tình cảnh lúc đầu. Lúc này xưng quanh hắn vẫn còn có mấy Omega đang chủ động bắt chuyện nhưng đều bị hắn thờ ơ bỏ qua lại vẫn chưa chịu từ bỏ mà lượn lờ trước mặt hắn. Hiện tại ánh mắt hắn cũng thờ ơ như vậy nhìn ba người Ricca nhưng lại khiến người bị nhìn có chút muốn lui thân bỏ chạy.

Frency vốn còn đang lo lắng cho Kỷ Dụ bị ánh mắt hắn nhìn tới thì khẽ nuối khan một chút cùng vô thức rút về sau lưng Marco tránh né. Nhưng dù là vậy thì cậu chàng vẫn không quên mục đích của họ, không ngừng đẩy đẩy lưng Marco, im lặng bảo hắn lên tiếng đi. Marco ngược lại tốt tính không có tính toán với hắn mà tỏ ra bình tĩnh nhìn người trước mặt hỏi: "Xin hỏi, ngài có biết Kỷ Dụ?"

"..."

Một đám người xung quanh vốn đang tò mò nhìn họ nghe thấy lời này của hắn thì đều không khỏi trố mắt. Thì bởi vì chẳng ai ngờ đến lại có người đi tìm thân vương Napoli chỉ để hỏi hắn có biết abcds không chứ sao.

Đến cả hai người sau lưng Marco đều cảm thấy câu hỏi này rất "một lời khó nói hết" chứ đừng nói ai. Nhưng họ làm gì có quyền cười nhạo hắn chứ. Họ lúc này chỉ hy vọng ý nghĩ của mình là đúng, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.

Rốt cuộc dưới sự hồi hộp chờ đợi bị tử hình của họ, người đàn ông đang ngồi kia cuối cùng đã chịu lên tiếng. Hắn nói: "Em ấy đâu?"

Bởi vì câu hỏi này rất không ai ngờ tới nên không chỉ ba người Ricca mà cả những người xung quanh đều phải sững người. Nhưng chẳng đợi cho họ tiêu xóa xong ý nghĩa của câu nói vừa rồi thì người đàn ông kia đã đứng dậy khỏi ghế.

Marco trước nay điềm tĩnh hơn người cũng là bị hành động này của hắn lôi kéo, tuy rằng bị khí thế khi đứng lên của người đàn ông áp đảo nhưng vẫn cắn răng nói: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy. Mới đây chúng tôi phát hiện cậu ấy không thấy. Ngài có phải..."

"Đã tìm khắp nơi?"

Nhưng chẳng đợi cho hắn hỏi ra cái điều hắn muốn hỏi kia thì đã bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông cắt ngang. Rốt cuộc thì so với việc tìm được Kỷ Dụ, câu hỏi kia không đáng để chiếm dụng thời gian của họ lúc này. Cũng là bởi vì có lẽ họ không cần hỏi nữa, thái độ của một người là có thể chứng minh được rất nhiều thứ.

"Tìm. Đều tìm hết. Nhưng vẫn không thấy..."

Lần này hắn vẫn là chưa kịp nói cho xong đã bị hành động chạy ra ngoài của người đàn ông chặn đứng lần nữa.

Mà sau khi ngốc ra một chút thì bọn họ mới giật mình đồng loạt đuổi theo.

Nhưng chạy một hồi lại thấy mình đuổi không kịp người ta...

"Mẹ, sao ngài ấy chạy nhanh vậy!?"



Frency nhìn người trước mặt đã muốn mất đi cái bóng trên hành lang của hội sở mà không khỏi oán giận.

"Đừng nói nữa, mau đuổi theo!"

Ricca mệt tâm lắm.

"Nhưng mà ngài ấy... Ngày ấy có biết anh Vani ở đâu không mà chạy như ma đuổi thế!?"

"..."

"..."

"Mặc kệ, dù sao chúng ta cũng hết cách rồi!"

Sau một phút im lặng Marco cắn răng nói. Sắp không nhìn thấy được thân vương Napoli rồi, còn tranh cãi cái gì nữa.

Ở lúc họ nghĩ đã triệt để mất đi bóng dáng của thân vương Napoli thì đâu đó nơi hành lang lạnh lẽo của hội sở bỗng vang lên âm thanh thu hút sự chú ý của họ.

"Thân... Thân vương, sao ngài lại ở đây..."

Ba người không kịp trao đổi gì lập tức lao về phía đó.

Vậy mà vừa lúc bắt kịp thân hình của người đàn ông kia cũng vừa hay nhìn thấy Andrea bị hắn vô tình đẩy ngã trên mặt đất.

"Ngài không được đi!"

Vậy mà kẻ bị hất văng còn chẳng thèm quan tâm mình ngã có đau hay không lại gấp gáp hướng về thân hình của hắn hoảng hốt hô lên. Nói cái gì mà... Người này là ai vậy? Ba người Ricca trong lòng đều là đồng loạt nghĩ như vậy. Nhưng chẳng cho họ có thời gian nghĩ ngợi lâu hơn cả ba đã bị tiếng đạp cửa của người đàn ông kia dọa cho giật cả mình. ba người nhìn nhau một cái rồi vội vàng lao về phía đó. Chẳng thèm để ý đến người đang nằm trên mặt đất vẫn còn ở kêu gào:

"Ngài đến cũng muộn rồi! Nó đã bị vấy bẩn! Bẩn rồi!"

Frency đang lo lắng cho anh họ mình đều bị câu nói và bộ dáng của Andrea chọc cho giật mình cùng khó hiểu còn ẩn ẩn bất an.



Cái gì vậy nhỉ... Cậu chàng chỉ kịp nghĩ vậy thì đã bị âm thanh trong phòng lôi kéo trở về. Sau đó đập vào mắt cậu chàng là cảnh tượng thân vương Napoli đang mặt mày lạnh lẽo ôm anh họ của mình toàn thân quần áo vốn hoa lệ vô cùng hiện tại đã chẳng còn nguyên vẹn bao nhiêu, rách rưới thảm không nỡ nhìn, trên miệng còn đầy máu tươi.

Mí mắt cậu chàng như muốn nút ra.

"Anh họ!"

Cậu chàng hoảng hốt hét lên một tiếng rồi lao thẳng đến chỗ cậu.

Thế nhưng nữa đường lại bị người nắm cổ xách ngược về.

"Đừng đi!"

"Anh buông ra! Anh họ!"

"Cậu bình tĩnh lại coi!"

"Làm sao mà bình tĩnh được! Anh họ hu hu! Lỡ anh họ có chuyện gì mẹ sẽ mắng thối đầu tôi mất!"

"..."

Marco đang giận điên người cũng bị cậu chàng làm cho dở khóc dở cười.

May mà tình huống bên phía Kỷ Dụ đã khiến lí trí của cậu chàng chạy trở về. Dù nó chẳng duy trì được bao lâu.

"Dụ Dụ, nhổ ra."

"Vani! Không, Carey, em nghe tôi nói không! Đem nó nhổ ra!"

Trong mắt của cậu chàng, thân vương Napoli đang hướng anh họ cậu nói gì đó cậu nghe chưa hiểu, còn lung tung gọi tới tận mấy cái tên chỉ vì muốn ép anh họ nhổ cái gì ra mà anh họ không chịu nhổ. Lúc này mà cậu chàng còn nghĩ được từ lúc nào anh họ lại có nhiều tên vậy, sao cậu không biết.

Sau đó dưới sự kiên nhẫn của người đàn ông rõ ràng mới nãy còn lạnh lùng như vậy hiện tại lại nhu tình như nước, anh họ gần như không còn tỉnh táo, chỉ biết bám lên người thân vương Napoli rốt cuộc vẫn là bị ngài ấy trấn an cùng dỗ dành mà hé miệng muốn phun cái thứ kia ra. Nhưng anh họ bởi vì chẳng còn sức lực mà phun mãi chẳng ra cái thứ máu me gì kia. Cuối cùng vẫn là thân vương Napoli hỗ trợ lật úp anh họ lại mới khiến anh họ nhổ thứ gì trong miệng ra. Mà vừa nhìn thấy thứ đó, cậu chàng điếng người, mắt lại giống như có ý thức tự động chuyển đến trên hạ thân đẫm máu của Giaco khi não đã chết máy. Kẻ này sau khi bị Kỷ Dụ cắt đứt của quý còn bị Landulf hất bay ra đập mạnh vào tường vẫn còn đang không ngừng rêи ɾỉ vì đau. Sau đó...

Không có sau đó.