Chương 3: Rõ ràng là ghét người ta

Ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Đường Đường vươn lưỡi, muốn liếʍ sạch bơ trên ngón tay Hàn Dật Phong.

"Này!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười rụt tay về.

"Dạ?" Đường Đường mở to hai mắt.

Trong quan niệm của bản thân, sủng vật chính là phải làm những việc này… Hay là, mình làm không tốt?

“Cậu bây giờ không phải là sủng vật." Hàn Dật Phong xoa lên khuôn mặt cậu, “Sau này phải học tự mình ăn cơm, tự mặc quần áo, tự mình làm việc, là đàn ông thì không thể luôn làm nũng, lá gan cũng không thể nhỏ như vậy, có biết chưa?"

"... Vâng." Đường Đường cái hiểu cái không.

Hàn Dật Phong biết cậu còn có chút mờ mịt, có điều cũng không quá ép cậu, tiểu đông tây này là sủng vật Huyết tộc tạo ra, có vài thói quen là trời sinh, trong thời gian ngắn không thể bỏ hoàn toàn, chỉ có thể từ từ từng bước.

Sau bữa sáng, Đường Đường nhu thuận thu dọn xong phòng bếp, sau đó chạy tới phòng khách, ôm lấy Hàn Dật Phong đang xem báo cọ cọ, trong mắt có chút chờ mong.

“Vừa rồi đã nói với cậu đàn ông không thể làm nũng.” Hàn Dật Phong quay đầu nhìn cậu, “Mới đó đã quên rồi?”

"Chủ nhân..." Đường Đường ngượng ngùng buông Hàn Dật Phong ra, đứng tại chỗ có chút luống cuống.

“Lại đây.” Hàn Dật Phong vươn tay gọi cậu đến trong lòng mình, “Muốn làm gì?”

"..." Đường Đường do dự một chút, không dám nói chuyện.

Sủng vật không thể hướng chủ nhân yêu cầu bất luận điều gì.

“Đừng sợ, nói xem cậu muốn gì.” Hàn Dật Phong đem tất cả kiên nhẫn mình có trong đời dùng trên người tiểu gia hỏa này.

"Tôi muốn đi ra ngoài." Đường Đường cố lấy dũng khí mở miệng.

“Được. Tôi mang cậu ra ngoài.” Hàn Dật Phong gật gật đầu, “Sau này nếu muốn gì, đều phải như lần này nói ra, chỉ cần có đạo lý, tôi nhất định đáp ứng cậu, có biết không?”

“Vâng.” Đường Đường dùng sức gật đầu.

Hàn Dật Phong cười cười, đứng lên ôm cậu đặt lên ghế, mình thì xuống lầu tìm Lâm Cảnh.

“Tôi không quen tên biếи ŧɦái anh.”

Lâm Cảnh khóa cửa cự tuyệt tiếp khách.

"..."

Đối đãi tên đồng đảng từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, Hàn Dật Phong hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ngay cả chuông cửa cũng lười nhấn lại, trực tiếp rút từ túi quần ra một tấm thẻ bạc nạy cửa.

“Tôi muốn thưa anh đột nhập nhà dân!" Lâm Cảnh giận.

“Cậu còn giữ quần áo hồi trung học không, cho tôi hai bộ.” Hàn Dật Phong trực tiếp chìa tay ra.

“Không cho, đó là đồ tôi giữ làm kỷ niệm đó!” Lâm Cảnh căm phẫn.

Mình mới không biết cái tên biếи ŧɦái không lành mạnh lại có hứng thú buồn nôn này! Chủ nhân! NGAO! Ọe...

“Tôi đếm tới ba.” Hàn Dật Phong trên đầu nổi gân xanh.

“Trước tiên anh phải nói cho tôi biết cậu nhóc đó là ai!” Lâm Cảnh chỉ lên lầu.

“Cậu ấy chính là tiểu đông tây rớt xuống nhà cậu kia.” Hàn Dật Phong nhẫn nại giải thích.

“A?” Lâm Cảnh há to mồm, "Khủng long?"

“Cậu mới là khủng long!" Hàn Dật Phong trừng mắt.

“… Sủng vật hình người?!!” Lâm Cảnh đối với Huyết tộc đại khái cũng có chút hiểu biết.

“Phải.” Hàn Dật Phong gật đầu, "Là vật thí nghiệm thất bại của Huyết tộc.”

"NGAO Ô...! Mau mau, cho tôi mượn chơi vài ngày!" Lâm Cảnh phấn khởi trong mắt lấp lánh ánh sao.

"Nằm mơ." Hàn Dật Phong một cước đem cậu ta đạp vào phòng ngủ, “Nhanh tìm quần áo cho lão tử! Nếu không SM cậu!”

"..." Lâm Cảnh im lặng lệ tuôn, đây là cái kiểu uy hϊếp người gì!

Thay xong quần áo Đường Đường có chút chút hưng phấn, đứng trước gương soi không ngừng.

“Tốt rồi. Mang cậu ra ngoài chơi.” Hàn Dật Phong vỗ vỗ đầu cậu.

"Chủ nhân ôm... tự đi.” Đường Đường nói đến một nửa, đột nhiên nhớ tới lời Hàn Dật Phong từng nói, vì vậy nhanh chóng đứng thẳng.

"Ha ha." Hàn Dật Phong bật cười, "Ngoan."

Hai người ra khỏi cửa trước tiên đi cửa hàng mua quần áo, lại đi nhà hàng ăn xong bữa cơm, khi về nhà thì thấy bên bờ sông đang phóng pháo hoa, Đường Đường dừng bước lại, ngập ngừng nhìn Hàn Dật Phong.

“Hửm?” Hàn Dật Phong khiêu mi.

"... Muốn xem." Đường Đường chớp chớp mắt.

Hàn Dật Phong cười cười, mang theo cậu đến một tòa nhà cao tầng bên cạnh, ngồi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.

Đứng ở lan can có thể nhìn toàn cảnh thành phố, pháo hoa rực rỡ một đóa tiếp một đóa nở rộ trên bầu trời đêm đen kịt, đẹp đến không chân thật.

“Có vui không?” Hàn Dật Phong nhẹ giọng hỏi cậu.

“Vâng.” Đường Đường hưng phấn khuôn mặt đỏ bừng, mắt không nỡ chớp một cái.

Khi pháo hoa tắt, một thân ảnh màu đen nhanh chóng xẹt qua bầu trời đêm.

"Chủ nhân!" Đường Đường sắc mặt lập tức trắng bệch, mãnh liệt nhào vào lòng Hàn Dật Phong.

"Làm sao vậy?" Hàn Dật Phong bị dọa sợ.

Sau lưng truyền đến tiếng cười bén nhọn, Hàn Dật Phong quay đầu lại, chỉ thấy một người đang đứng cách mình không xa, tóc màu xám trắng, con ngươi đỏ sậm.

“Gần đây Huyết tộc đều ưa thích nửa đêm ra ngoài dọa người?" Hàn Dật Phong cau mày nói.

"Không có biện pháp, ai bảo ngươi đoạt thất bại phẩm của ta.” Người đó hướng Đường Đường ngoắc ngoắc ngón tay, "Bảo bối nhi, theo ta về."

“Đừng mà!” Đường Đường không khống chế được hét lên.

Chính mình từng tận mắt nhìn thấy tình cảnh đồng loại bị ném vào lò luyện, mùi khét cháy cùng tiếng kêu thảm thiết, mỗi lần nhớ đến đều khϊếp đảm.

“Sủng vật cư nhiên nói không?” Quỷ hút máu tiến sĩ thở dài, quả nhiên là thứ phẩm khiếm khuyết, ngay cả chuyện cơ bản là phục tùng cũng không biết.

“Cậu ấy bây giờ là của tôi.” Hàn Dật Phong lạnh lùng nói.

“Của ngươi?” Quỷ hút máu tiến sĩ mặt mũi đầy vẻ khinh thường đánh giá Hàn Dật Phong một chút.

Lại là một tên nhân loại không biết tự lượng sức.

"Chúng ta đi." Hàn Dật Phong ôm bả vai Đường Đường, đi chưa được hai bước, đã thấy quỷ hút máu đột nhiên há mồm đánh tới.

"Chủ nhân!" Đường Đường hoảng sợ nhắm mắt lại, lại không thấy răng nanh lạnh băng rơi vào gáy.

Cái con quỷ hút máu kia còn chưa kịp tiếp cận, đã bị Hàn Dật Phong kẹp chặt cổ họng.

“Ta đã nói, cậu ấy là của ta.” Hàn Dật Phong nhãn thần tàn nhẫn.

Quỷ hút máu bị bóp cổ không thở nổi, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi.

“Lần sau đừng lại để ta nhìn thấy ngươi.” Hàn Dật Phong đem hắn vứt qua một bên, ôm ngang Đường Đường đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng Hàn Dật Phong, quỷ hút máu tuổi già khϊếp sợ đến hóa đá.

... Ám linh?

“Ta nói rồi, bảo ngươi đừng có trêu chọc hắn.” Bên người truyền đến tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Thân vương." Tiến sĩ từ trên đất đứng lên, "Vừa rồi —— "

“Ta biết.” Tây Mặc ngắt lời hắn, “Về sau cách người đó xa một chút. Đêm nay nhà bá tước có dạ tiệc, đến tìm an ủi đi.”

"Thưa vâng." Tiến sĩ gật đầu, “Vậy còn ngài?”

"Ta không đi, có việc khác.” Tây Mặc cười quỷ dị, quay người nhảy xuống nóc nhà.

Trong căn hộ độc thân, Lâm Cảnh đang ôm gối đầu ngủ vù vù, không chút nào cảm giác được bên cạnh mình có thêm một người.

Tây Mặc tựa ở đầu giường, mượn ánh trăng tinh tế đánh giá Lâm Cảnh.

Công bằng mà nói, tên nhân loại ngốc ơi là ngốc này lớn lên khá là xinh đẹp, nhất là…cái cổ.

Quỷ hút máu thân vương cúi đầu, răng nanh sắc bén nhẹ nhàng cọ qua xương quai xanh mảnh khảnh của cậu.

Xuyên qua tầng da mỏng manh kia, có thể cảm ứng được dòng máu đang cuồn cuộn lưu chuyển, trẻ tuổi lại sạch sẽ.

“Ngô…” Lâm Cảnh đang mơ màng có lẽ cảm thấy có chút ngứa, vì thế cau mày gãi gãi cổ, trở mình ngủ tiếp.

“A…” Tây Mặc bật cười, hôn một cái lên thái dương cậu, “Bảo bối nhi, hôm khác trở lại thăm cưng.”

Lúc này ở tầng trên Lâm Cảnh, Hàn Dật Phong tắm xong trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Đường Đường đang cuộn tròn trên tấm thảm cạnh giường.

“Sao lại nằm ở đây?”

Hàn Dật Phong tiến lên ôm lấy cậu, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu

(không hiểu ra sao).

“Ngủ.” Đường Đường chớp mắt mấy cái.

“Sao phải ngủ ở đây?” Hàn Dật Phong nhíu mày.

"Không thể?" Đường Đường sợ hãi hỏi.

"Đương nhiên không thể." Hàn Dật Phong lắc đầu, vừa định ôm cậu lên giường, chỉ thấy tiểu tử kia tự mình ngồi dậy, trực tiếp đi ra cửa phòng, sau đó…Nằm xuống sàn nhà ở cửa.

“Này!” Hàn Dật Phong cảm thấy có chút vô lực, "Ngồi dậy!"

"Ở đây cũng không được?" Đường Đường ủy khuất sắp khóc, mình không muốn ngủ ngoài cửa nhà.

Hàn Dật Phong hoàn toàn bị tiểu gia hỏa này đánh bại, dở khóc dở cười đem cậu ôm dậy, đặt lên giường trong phòng ngủ.

"Chủ nhân?" Đường Đường kinh ngạc trừng to mắt.

“Vài ngày nữa tôi mua cho cậu cái giường, giờ cậu cứ cùng tôi ngủ chung trước đi.” Hàn Dật Phong cầm qua cho cậu cái gối đầu mới.

"Cảm ơn chủ nhân!" Đường Đường hưng phấn đến sắp ngất.

Hàn Dật Phong tắt đèn bàn, vừa mới chui vào chăn, đã cảm thấy trong ngực mình một cái đầu xù nhỏ dụi dụi.

"..." Hàn Dật Phong có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ đẩy cậu ra.

Mình thật sự không có thói quen ôm người khác ngủ.

“Dạ?” Đường Đường khó hiểu ngẩng đầu.

"Ngủ ngon." Hàn Dật Phong nhéo nhéo mặt cậu.

Tại thế giới Huyết tộc, tác dụng của sủng vật thiếu niên chỉ có một.

Đường Đường tuy chỉ số thông minh so với sủng vật bình thường thì thấp hơn, nhưng những thứ cơ bản thâm căn cố đế vẫn bị truyền vào não.

Dè dặt cởϊ qυầи áo, Đường Đường kéo tay Hàn Dật Phong, nhẹ nhàng phủ lên thân thể non mềm của mình.

“Cậu làm gì!” Hàn Dật Phong bị dọa sợ, vươn tay mở đèn bàn.

“Tôi thích chủ nhân.”

Đường Đường sợ hãi trả lời.

"..." Hàn Dật Phong nhìn thiếu niên trẻ trung dưới ánh đèn, lòng đầy vô lực gầm nhẹ, “Mặc quần áo vào đàng hoàng!”

“Chủ nhân không thích tôi?” Đường Đường thực thương tâm, “Tôi ngốc, còn xấu.”

“… Cậu không ngu ngốc cũng không xấu, tôi cũng không ghét cậu.” Hàn Dật Phong kéo chăn qua bao lấy cậu, “Nhưng tôi thu lưu cậu, không phải muốn cậu làm chuyện này.”

“Vậy chủ nhân muốn tôi làm gì?” Đường Đường nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, "Ngoại trừ cái này, tôi cái gì cũng không biết.”

“Không biết cũng không sao, chúng ta từ từ học.” Hàn Dật Phong kéo cậu vào lòng, “Về sau không được tùy tùy tiện tiện cởϊ qυầи áo, lại càng không cho phép tùy tùy tiện tiện để người khác sờ cậu, có hiểu hay không?”

“Tôi vừa rồi đâu có tùy tiện cho người khác sờ." Đường Đường nhỏ giọng lầu bầu, “Tôi chỉ cho mình chủ nhân sờ!”

"Đây không phải trọng điểm!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười, "Mặc quần áo tử tế đi ngủ!"

“Ngô…” Đường Đường lần đầu tiên giận dỗi, xoay người không để ý tới Hàn Dật Phong.

Rõ ràng là ghét bỏ mình!

Hàn Dật Phong buồn cười lắc đầu, tắt đèn ngủ.

Thật là một tiểu gia hỏa ngốc nghếch.