Chương 13: Ta cũng là phu quân của nàng 2

Tiểu thiếu niên nhìn nàng một cái, lại quay đầu đi tiếp tục nhóm lửa.

Ánh mắt của Diệp Tử dừng trên lỗ tai đỏ bừng của hắn, cười cười duỗi tay từ trong tay hắn tiếp nhận củi,

“Ta đến đây.”

Diệp Tử nhóm lửa, tiểu thiếu niên ngồi xổm bên cạnh nàng không có rời đi, yên lặng nhìn bếp lửa, sườn mặt đẹp thanh tuấn bị ánh lửa ánh đến đỏ lên.

Một lát sau, hắn đứng lên, nhẹ giọng nói:

“Được rồi”.

Trong nồi chính là canh, trong chốc lát lại nấu, tiểu thiếu niên duỗi tay lấy mấy cái đĩa, một dĩa đậu que xào thịt, một dĩa cọng hoa tỏi hâm lại thịt, một dĩa ớt xanh khoai tây luộc.

Vài món thế thôi thế nhưng lại thực không tồi, Diệp Tử không khỏi lau mắt mà nhìn hắn, mùi hương mê người xông vào mũi,

“Thơm quá, là huynh làm sao?”

Tiểu thiếu niên quay đầu nhìn nàng, cầm lấy chiếc đũa từ dĩa gắp một mảnh thịt nạc, đưa đến bên miệng nàng.

Diệp Tử thủ sủng nhược kinh, vội vàng há miệng cắn vào trong miệng.

Thịt nạc xào vừa lửa, chất thịt non mịn không ngán, hương cam tươi ngon, mang theo vị tương ớt, ăn ngon đến làm người muốn đem lưỡi đều nuốt vào trong.

Tiểu thiếu niên buông chiếc đũa, đem hai bàn đồ ăn đưa cho nàng,Diệp Tử đem đồ ăn đưa lên nhà chính, dọn xong chén đũa, giương giọng hô:

“Phu quân, Diệp, vào ăn cơm!”

Tô Diệp đi vào từ sau lưng nàng ôm chặt lấy eo, đem mặt chon ở bên tai nàng cười nhẹ hỏi,

“Nàng kêu ta là gì? Hửm?”

“Diệp…”

Diệp Tử cảm giác bên tai tê dại, tim đập hỗn loạn, hô hấp không đủ, cầm tay hắn muốn kéo ra, nhưng nàng lại không có chút lực nào.

Tô Ngạn từ ngoài cửa đi vào, kéo ghế dựa ở trước bàn ra ngồi xuống, không mặn không nhạt mà nhìn hai người, liếc mắt một cái,

“Ăn cơm”

Diệp Tử liếc nhìn hắn xem sắc mặt hắn, lại không dám lại dính với Tô Diệp, ngoan ngoãn ngồi trước bàn đất.

Tô Ngạn ngồi ở đầu bàn, Diệp Tử ngồi ở bên trái hắn, Tô Diệp ngồi gần nàng, tiểu thiếu niên ngồi ở đối diện nàng.

Trên bàn trừ bỏ ba món rau xào, còn có một tô canh nhỏ xương sường nấu dưa, một bàn lớn đầy bánh bao.

Diệp Tử cầm chén giúp mỗi người múc hơn nửa chén canh, trong chén của tiểu thiếu niên cố ý bỏ nhiều hơn hai khối xương sườn.

“Tiểu Li vất vả, huynh ăn nhiều một chút.”

Tiểu thiếu niên liếc nhìn chén nàng, lấy chiếc đũa kẹp lên một khối xương sườn đặt ở trong chén nàng,

“Ta cũng là phu quân của nàng.”

Diệp Tử hơi sững lại, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn, lấy tay ngăn trở khóe miệng khẽ nhếch, không có hé răng.

Bưng chén lên húp một ngụm canh, bên trong canh có hương dưa chuột cùng hơi ngọt từ xương sườn tươi ngon, uống cực kì ngon.

Nàng đem canh uống đến hơn nửa mới buông chén, cầm lấy một cái bánh bao, theo cách nói của đời sau hẳn gọi là toàn mạch màn thầu.

Màu sắc có chút vàng, thế nhưng hương vị khi đưa vào miệng lại ngoài ý muốn, không tồi, vị tinh tế mềm xốp, hương mạch nồng đậm, mang chút ngọt.

Tiểu thiếu niên thấy nàng ăn đến hương, khóe miệng hắn không phát hiện ra giương lên.

Tô Diệp cầm lấy chén nàng, giúp nàng múc thêm hơn nửa chén canh.

“Cảm ơn.”

Diệp Tử phát hiện Tô Diệp rất biết chiếu cố người khác, lại cẩn thận mà còn săn sóc.

Hắn thường thường sẽ gắp cho nàng một ít đồ ăn, gắp toàn món nàng thích, thịt nạc xào, đậu que, khoai tây, Diệp Tử cảm thấy thực ấm áp, tâm đều hóa ngọt ngào.

“Diệp…”

“Ân.?”

Tô Diệp quay đầu nhìn nàng, cười như không cười nhìn nàng.

Diệp Tử không dám xem cặp mắt đào hoa câu nhân tâm của hắn nhiều, cúi đầu nhỏ giọng nói,

“Ta no rồi.”

Trong chén nàng đồ ăn đã cao như ngọn núi nhỏ.

Một bữa cơm hai người ăn đên nhu tình mật ý, tiểu thiếu niên ngẩng đầu quét qua hai người vài lần.

Tô Ngạn không nhanh không chậm ăn màn thầu, thỉnh thoảng uống một ngụm canh, từ đầu tới cuối không nói một lời.

Diệp Tử mỗi lần thấy canh trong chén hắn uống xong, sẽ ân cần mà hỗ trợ múc thêm cho hắn.

Cơm nước xong, Diệp Tử hỗ trợ thu thập chén đũa, Tô Ngạn mang theo Tô Diệp đi lên trấn mua quà tặng hồi môn ngày mai.

“Phu quân, chờ một chút!”

Diệp Tử đuổi theo tới, nhìn Tô Ngạn nói,

“Ta có thể theo cùng các chàng cùng nhau đi hay không?”

Tô Diệp quay đầu lại, cười xấu xa mà liếc mắt nhìn phía dưới của nàng, thò người qua bên tai nàng nói,

“Nàng không còn đau sao? Phải đi hơn một canh giờ đường núi đó.”

Diệp Tử đỏ mặt đấm hắn một chút vào ngực hắn, tuy có điểm đau, nhưng đi đường ảnh hưởng không lớn đến, bất quá nghe phải đi hai ba tiếng đồng hồ, nàng liền quăng luôn cái ý niệm làm tùy tùng của mình.

“Có muốn cái gì? Ta mua trở về cho nàng.”

Tô Ngạn nhìn nàng mở miệng nói.

Diệp Tử thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa, thậm chí gần như ôn nhu.

Nàng có chút ngượng ngùng mà lắc lắc đầu, nàng chỉ muốn đi theo chơi.

Tô Diệp sờ sờ tóc nàng.

“Chờ chúng ta trở về.”

Diệp Tử ửng đỏ mặt nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn theo hai người đi xa, mới quay trở về.