Chương 4: “A Đồng dùng miệng giúp ta đi!” (H)

Cứ như một đứa trẻ lằng nhằng bám trên người, bình thường Hạnh Nhi còn thấy hắn đáng yêu, nay chỉ cảm thấy phiền phức không chịu nổi. Nàng nắm chặt bàn tay của hắn đặt lên ngực mình, giọng điệu tức giận: “Hạnh Nhi không thoải mái ở đây này! A Đồng thổi phù phù được không?”

Cố Đồng tưởng thật, nghiêm túc xoay người nàng lại, kéo tiểu y của nàng xuống.

Hạnh Nhi ngẩn người, đỏ mặt túm cổ áo nói: “A Đồng, ta… ta không có ý đó, ta nói lung tung đấy!”

Cố Đồng không nghe, giật tiểu y xuống, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong đang chật vật che đi cặρ √υ" to tròn trắng trẻo.

Hạnh Nhi đỏ mặt tới tận mang tai, vừa định kéo áo lên thì Cố Đồng đã vung tay giật luôn cái yếm, cặρ √υ" bật ra như một chú thỏ trắng nhảy đến trước mắt hắn.

Cơ thể thiếu nữ thơm thoang thoảng. Cố Đồng dù chỉ là một tờ giấy trắng nhưng cũng ngửi được mùi thơm, không nhịn được mà nói: “Nương tử, nàng thơm quá!”

Hạnh Nhi nghe vậy, thoáng nghĩ hay hôm nay Cố Đồng đã tỉnh ngộ ra rồi? Nàng vừa vui vừa buồn, có chút e thẹn nghiêng đầu qua một bên, không dám nhìn thẳng về hắn.

Cố Đồng đang chằm chằm nhìn vào cặρ √υ" run rẩy, trắng trẻo. Mắt hắn sáng lên thấy rõ, đem hai tay lên chụp lấy. Bàn tay thô ráp ấm áp vừa chạm lên, Hạnh Nhi hít sâu một hơi, mê muội. Núʍ ѵú lại bắt đầu cương lên.

Có vẻ cảm nhận được núʍ ѵú nhỏ xinh đỏ hồng trong tay mình bắt đầu cứng lên, Cố Đồng cúi đầu xuống, hai tay nâng cặρ √υ" của cô, thấy Hạnh Nhi thẹn thùng, hắn thổi phù phù lên núʍ ѵú mấy cái.

Núʍ ѵú của Hạnh Nhi bị luồng khí lạnh từ miệng hắn thổi lên, lại sưng lên một chút. Cố Đồng lẩm bẩm: “Phù phù, không đau nữa, không đau nữa…”

Nàng lại chùng xuống. Hóa ra vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Vừa giận vừa buồn, nàng thở hổn hển, dí cặρ √υ" đến sát mặt hắn nói: “A Đồng liếʍ giúp ta đi! Liếʍ mới không đau!”

Cố Đồng hiện tại là nói gì cũng nghe, cảm thấy núʍ ѵú đỏ hồng có chút thú vị nên cũng vươn lưỡi ra bắt đầu liếʍ.

Đầu lưỡi xoáy lên núʍ ѵú một cách mềm mại. Địa phương mẫn cảm này bị chà xát lên khiến Hạnh Nhi không tự chủ được nhũn hết cả người, hận không thể nhét hẳn cái vυ" vào trong miệng Cố Đồng.

Đã là trẻ con thì ai chẳng trải qua việc bú sữa mẹ. Cố Đồng cũng không là ngoại lệ, vấn đề này hắn không thầy cũng tỏ. Hắn ngậm lấy núʍ ѵú ở trong miệng mυ"ŧ lấy không ngừng, tay kia bóp chặt cái vυ" bên kia, cảm thấy vừa mềm mềm đã, liền muốn cả bàn tay được đùa giỡn nên bắt đầu bóp cái vυ" thành đủ loại hình dáng.

Hắn nổi tâm đùa giỡn, dùng răng cắn nhẹ núʍ ѵú khiến Hạnh Nhi run lên, ôm đầu hắn, không ngớt lời khen ngợi: “A Đồng ngoan, ngoan nào, đừng cắn Hạnh Nhi…”

Cố Đồng nhả núm bên này ra, tiến tới núʍ ѵú bên kia, liếʍ cho Hạnh Nhi mềm hết cả người. Cặρ √υ" trắng trẻo giờ đã đỏ hồng lên, lưu lại không biết bao nhiêu nước bọt cùng dấu răng.