Chương 7: Tiểu thúc nhìn lén nhị ca và nhị tẩu mây mưa (H)

Ở gian phòng bên cạnh, Cố Mặc ngồi trên giường, một tay cho vào trong quần nắm dươиɠ ѵậŧ, nhìn nhị ca cùng nhị tẩu mây mưa qua một cái lỗ nhỏ trên vách tường.

Cơ thể Hạnh Nhi trắng nõn non mềm. Cố Đồng đang nắm lấy cái eo nhỏ của nàng, côn ŧᏂịŧ hướng thẳng vào bên trong. Côn ŧᏂịŧ đỏ tím liên tục ra ra vào vào trong tiểu huyệt, Hạnh Nhi ý loạn tình mê rêи ɾỉ, cặρ √υ" cao vυ"t như một ngọn đồi nhỏ bị Cố Đồng bóp đến đỏ rực. Hạnh Nhi run rẩy bắn ra không lâu, bủn rủn vô lực, thực sự khó chịu được bèn nhỏ giọng: “A Đồng, A Đồng, phu quân tha mạng… Hạnh Nhi không thể bị đυ. được nữa đâu, sẽ hư mất…”

Cố Đồng đỏ ngầu cả hai mắt, hai tay đột nhiên bóp chặt lên cặρ √υ" trắng trẻo, miệng gầm lên, mạnh bạo đâm thật hăng vào chỗ sâu nhất của nương tử, bắn thẳng ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng khiến cho Hạnh Nhi kẹp chặt chân lại, ôm lấy eo Cố Đồng, nức nở nghẹn ngào.

Cố Mặc vừa nhìn lén vừa nhanh chóng vuốt trụ cho cây côn ŧᏂịŧ của mình, cũng bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong lòng bàn tay.

Cố Mặc thầm nghĩ, bức tranh tìиɧ ɖu͙© sống động như thế này là lần đầu tiên hắn được chứng kiến.

Không ngờ nhị tẩu của hắn lại thú vị như vậy, có thể đem nhị ca ngốc nghếch của mình dụ dỗ làm được chuyện này. Thân thể của nhị tẩu cũng rất tuyệt. Da trắng nõn vừa mềm vừa non, cặρ √υ" trắng điểm lên hai cái núʍ ѵú đỏ hồng như hoa mai. Cũng không biết trong tiểu huyệt kia rốt cuộc là tư vị như thế nào, lại có thể khiến cho nhị ca của hắn, một tên ngốc tâm hồn dừng ở tuổi lên bảy, có thể điên cuồng đυ. như thế…

Nghĩ một lúc, Cố Mặc phát hiện bên dưới mình lại dựng đứng lên thẳng tắp, có chút đau. Lúc đó, Cố Đồng dường như không biết đủ, tiếp tục đem côn ŧᏂịŧ đâm vào trong tiểu huyệt còn tràn trề tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hạnh Nhi kêu lên: “A Đồng, đừng mà”. Nhưng chỉ có tiếng hôn môi “chậc chậc” đáp lại, rồi lại một loạt những tiếng “bạch bạch” của da thịt chạm vào nhau, cùng với tiếng rêи ɾỉ kiều mị đến tận tâm can của tiểu tức phụ.

Cố Mặc nghe tiếng nhị tẩu rêи ɾỉ, cầm chặt dươиɠ ѵậŧ, mạnh bạo vuốt liên tục, còn liên tục gọi “Nhị tẩu”, “Nhị tẩu”, một lần nữa bắn ra…

Sau đó vài ngày liên tiếp, Cố Đồng giống như sau khi uống thuốc đắng được ăn kẹo một lần, mãi mãi không quên, ngày nào cũng muốn làm. Trời còn chưa tối, đã ôm nương tử lên giường.

Hẳn cởϊ qυầи áo lèo nhèo nói: “Hôm nay A Đồng cũng dùng côn ŧᏂịŧ giúp Hạnh Nhi đâm đâm xem có em bé hay không nhé.”

Hạnh Nhi vừa vui vừa buồn. Rốt cuộc thì phu quân nàng cũng đã thông suốt rồi.

Nàng cũng được nếm trải cảm giác sướиɠ đến thần hồn điên đảo. Nhưng buồn cái là, hắn lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác này, khiến nàng mỗi đêm đều bị đυ. đến điên cuồng, tiểu huyệt ngày nào cũng sưng đỏ.

Nàng cũng lại không dám nói với hắn, sợ hắn sau này không dám làm nữa, mình lại phải nhọc công dụ dỗ.

Hai người bọn họ hằng đêm triền miên, khiến Cố Mặc cũng hằng đêm nhìn lén đến đỏ cả mắt, cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, muốn được tự mình cảm nhận tiểu huyệt nho nhỏ hồng phớt kia, tự mình xoa nắn cặρ √υ" trắng nõn non mềm kia, tự mình dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào trong tiểu huyệt của nàng, xem xem có phải thực sự là một thứ tiêu hồn thực cốt như trong tưởng tượng của hắn không.