Chương 111: Yêu thì yêu đi! Điên thì điên đi!

Hơi thở của nam nhân quá mức bá đạo, Tô Hiểu Nguyệt vươn tay ra đẩy l*иg ngực của hắn, nhưng cho đến lúc hắn hôn lên, thì lại rất là dịu dàng.

Đôi tay nhỏ của nàng bị giữ trong lòng bàn tay hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể cử động được.

Trái tim Tô Hiểu Nguyệt run lên, định dạy Tiêu Cẩn Sâm một bài học nhỏ, thế là cắn một cái vào bờ môi của hắn.

"A..." Người kia nhíu mày, nhưng không có né tránh, chờ lúc Tô Hiểu Nguyệt kịp phản ứng lại, bên trong miệng đã có nhàn nhạt máu tươi.

Loảng xoảng một tiếng!

Đột nhiên ở phía cửa truyền lên tiếng động, Tô Hiểu Nguyệt vội quay đầu nhìn sang, thì thấy nha hoàn Trúc Hương làm rơi chậu rửa mặt xuống đất.

Nha hoàn kia không chờ hai người mở miệng, bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh nói: "Nô tỳ... Nô tỳ không có thấy gì hết!"

"..." Ngược lại nàng phản ứng nhanh... Nhưng mặt Tô Hiểu Nguyệt vẫn đỏ bừng, nhưng mà Tiêu cẩn sâm lại nói: "Nhìn thấy cũng không sao, ngươi đi xuống đi."

Trúc Hương như được lâm đại xá mà từ dưới đất bò dậy, nhấc chiếc váy chạy ra ngoài.

"Huynh trưởng... Sao huynh để nàng ta đi vậy!" Tô Hiểu Nguyệt sốt ruột đến mức muốn giậm chân!

Người kia lại quay đầu nhìn nàng, nhíu mày hỏi: "Sao thế... Chẳng lẽ nàng ta phá vỡ chuyện của chúng ta, Kiều Kiều muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao?"

Trên bờ môi hắn còn có một vệt máu khô khốc, một cặp mắt đào hoa giống như cười mà không phải cười, làm cho Tô Hiểu Nguyệt không nhìn ra tâm trạng của hắn. Nhưng từ trước đến giờ hắn vô cùng hỉ nộ vô thường, Tô Hiểu Nguyệt thật sự không nhìn thấu hắn.

Thôi... Nói thêm gì đi nữa cũng là dư thừa...

Tô Hiểu Nguyệt làm chuyện xấu, đã sớm lui lại vào một góc, ôm đầu gối, lặng lẽ nhìn người kia một cái rồi nói: "Sao huynh không chịu tránh đi?"

Rõ ràng hắn có thể tránh thoát...

Cánh môi Tiêu Cẩn Sâm đã sưng phồng lên, hắn dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ lên, chậm rãi nói: "Ta từ ngưng hương viện ra ngoài, miệng sưng lên, đương nhiên người bên ngoài sẽ biết là ai cắn."

"Huynh..." Tô Hiểu Nguyệt tức giận đến mức trợn tròn mắt lên, vừa mới vươn tay đấm hắn một cái, lại bị hắn nắm lấy cổ tay đè xuống, kéo lại ôm vào trong ngực.

"Có điều... Dù sao hiện tại cũng đã bị người ta phá vỡ." Tiêu Cẩn Sâm cúi đầu xuống, hình như cười mà không phải cười, đón nhận ánh mắt trong suốt của nàng.

Tô Hiểu Nguyệt liền nằm nghiêng trong ngực hắn, vẫn bị hắn ôm như vậy, nàng vừa nâng mắt lên, liền có thể nhìn thấy đôi lông mi dài của hắn, giống một hồ điệp vỗ cánh sắp bay.

"Kiều Kiều." Tiêu Cẩn Sâm thấp giọng gọi nàng một tiếng, tiếp tục nói: "Hôm đó ở Vân gia, ta từng nói với nàng, ta đã người trong lòng, khi đó tuổi nàng vẫn còn nhỏ..."

Hắn còn chưa nói xong, Tô Hiểu Nguyệt liền đoán được hắn muốn nói cái gì, nhưng nàng chưa từng có nghĩ qua... Tiêu Cẩn Sâm sẽ thích nàng?

Nàng cùng với hắn... Làm sao có thể chứ?

Hắn và nàng... Tô Hiểu Nguyệt cũng không biết phải hình dung mối quan hệ phức tạp của hai người họ như thế nào...

Nhưng mà... Cái cảm giác vui mừng ở tận đáy lòng muốn trào ra ngoài, khó mà áp chế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nàng khẩn trương dùng tay đè chặt đôi môi hắn, hơi thở dồn dập hơn, chỉ thở dốc nói: "Huynh trưởng..."

Người kia rủ đôi mắt xuống, ánh mắt như nước rơi vào trên người nàng, nụ cười trên mặt vô cùng ôn nhu.

Tô Hiểu Nguyệt chưa từng thấy qua ánh mắt nào lại dịu dàng như vậy, làm cho nàng nhịn không được mà sao vào trong đó.

Yêu thì cứ yêu? Điên thì cứ điên? Ít nhất... Nàng từng có một nam nhân như vậy, không phải sao? Bên trong đôi mắt Tô Hiểu Nguyệt có quá nhiều thứ không thể xác định được, nàng nhịn không được đưa tay, vuốt nhẹ gương mặt Tiêu Cẩn Sâm.

Một lang quân xuất sắc, phong hoa tao nhã, tài năng phong độ, ánh sáng chiếu vào người, đây là lúc trước nàng đã hao tổn bút mực miêu tả hắn, quả thực khuôn mặt này rất là xứng đáng.

Đầu ngón tay của nàng khẽ vuốt nhẹ đường lông mày hắn, vuốt ve thái dương hắn, và đôi môi bị cắn phá kia...

Nhưng người này lại nhân cơ hội bắt lấy ngón tay nàng, đầu lưỡi nhẹ hôn lên lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Nàng lại gọi ta một tiếng huynh trưởng nữa thử xem?" Giọng nói hơi khàn, là sự du͙© vọиɠ của một nam nhân đối với một nữ nhân.

"Huynh trưởng, huynh trưởng, huynh trưởng..." Tô Hiểu Nguyệt liền lấy hết can đảm, liên tục hét lên.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, ngồi trên người hắn, ngẩng mặt lên hỏi: "Bây giờ huynh trưởng làm thái tử điện hạ, oai phong như vậy? Lại muốn bắt nạt muội rồi?"

Có lẽ nàng chính là một yêu tinh... Tiêu Cẩn Sâm nghĩ như vậy.

Nhưng hắn vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình, nói một cách nhẹ nhàng: "Kiều Kiều, muội đây chính là đang đùa với lửa."

Một tia ranh mãnh xuất ở đáy mắt Tô Hiểu Nguyệt, nàng đứa đầu đến gần môi hắn, khẽ liếʍ nơi mình vừa cắn qua, mặt đỏ lên đến gò má, vẫn còn cố ý nâng cao cổ lên hỏi: "Vậy đám lửa từ trên người huynh trưởng là ở đâu ra vậy?"

"Muội..." Gương mặt đỏ rực, giọng nói đầy quyến rũ, còn với giọng điệu đầy kiêu ngạo kia, gần như làm cho Tiêu Cẩn Sâm không trụ được nữa.

Hắn thực sự không chịu được dáng vẻ phách lối của nàng, thế là ôm lấy gáy nàng đè xuống dưới người mình.

——

Khi Tiêu Cẩn Sâm đi ra khỏi ngưng hương viện, gương mặt đỏ bừng, tinh thần sảng khoái, bọn nha hoàn biết thừa ân hầu phủ này sắp có một vị thái tử phi.

Thậm chí Tô Hiểu Nguyệt còn không dám ra ngoài tiễn hắn, rõ ràng ngay từ đầu là nàng chiếm ưu thế, chỉ cắn hắn một cái, nhưng cuối cùng bờ môi nàng lại sưng lên.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận pháo nổ, Tô Hiểu Nguyệt đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gò má nhuốm hồng của mình trước gương, đến bây giờ cũng còn cảm thấy có chút ngơ ngơ ngác ngác.

"Cô nương, bên ngoài đang đọc thánh chỉ, đại thiếu... Ừm... thái tử điện hạ nói, cô nương di chuyển bất tiện, có thể không cần tự mình đi ra ngoài tiếp chỉ."

"Thánh chỉ... thánh chỉ gì thế?" Tô Hiểu Nguyệt hơi choáng váng một chút.

"Thánh chỉ sắc phong thái tử phi đó!" Thanh Hạnh đứng phía sau tấm gương nhìn Tô Hiểu Nguyệt, cười rạng rỡ nói: "Thái tử điện hạ cùng cô nương chính là một cặp do trời đất tạo nên, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, sau này cô nương sẽ là thái tử phi, các nô tì đến báo tin vui cho cô nương!"

Thanh Hạnh vừa nói như vậy, bọn nha hoàn ngưng hương viện quỳ đầy xuống đất, người người đều xin chúc mừng nàng.

Gương mặt Tô Hiểu Nguyệt khó lắm mới hạ nhiệt được, nàng không nhịn được nữa mà đặt hai tay lên gò má, thẹn thùng nói: "Các ngươi không được như thế!"

——

Tô lão thái thái nhận lấy thánh chỉ từ tay Tiêu Cẩn Sâm, chất lụa màu vàng nhạt, rõ ràng là rất mềm mại, nhưng nâng ở trong lòng bàn tay lại nặng như ngàn vàng.

Thừa ân Hầu phủ trải qua bốn đời, đã không còn quyền lực, lại không ngờ sẽ có vinh quang như ngày hôm nay. Mặc dù phía sau vinh quang này chính là sự ủy khuất của Tô Chính, nhưng bây giờ chính là một kết quả tốt nhất.

"Thái tử điện hạ nên hồi cung rồi." Tô Hiểu Nguyệt đã gật đầu, tảng đá lớn trong lòng Tô lão thái thái cuối cùng cũng đã rơi xuống, nhưng bây giờ Tiêu Cẩn Sâm đã có thân phận khác, bà cũng không thề bất cẩn ở trước mặt hắn được.

Tiêu cẩn sâm gật đầu nói: "Cô sẽ hồi cung liền, nay bên trên đã băng hà, ngày mai triều đình sẽ thông báo phát tang đến các nơi, Hầu gia nên vào kinh phúng viếng, đến lúc đó một nhà các người có thể đoàn tụ rồi."

"Bệ hạ đã băng hà rồi sao?" Tô lão thái thái không thể tin vào tai mình, vậy sao hắn có thể công bố thánh chỉ sắc phong thái tử phi nhanh như thế được?

Nhưng nay bên trên băng hà, đã lập ra thái tử, nói như vậy thì Tiêu Cẩn Sâm sẽ lên ngôi sao?

Hắn chỉ vừa mới lên làm thái tử có một ngày, mà đã lên làm hoàng đế rồi?

Vậy thái tử phi Tô Hiểu Nguyệt... Chẳng phải sẽ thuận lý thành chương lên ngôi hoàng hậu?

Tô lão thái thái sống cao tuổi đến thế rồi, đều cảm thấy chuyện này thật là viễn vông, chỉ vội mở miệng nói: "Vậy lão thân không làm phiền thái tử điện hạ nữa, chính vụ quan trọng, Kiều Kiều ở hầu phủ, xin điện hạ cứ yên tâm."

Quả nhiên hắn nói là làm, ngày đầu tiên thành đại sự, liền đem chiếu thư sắc lập thái tử phi đến hầu phủ.

——

Bỗng nhiên mọi chuyện trong triều thay đổi, mấy vị Các lão đều bị giữ lại trong cung, đến khi đèn tắt gần hết, Vân Đại Thành mới ngồi trong chiếc kiệu mềm màu xanh đi từ nội các ra.

Mọi người trong Vân gia đã sớm nghe chuyện này, tất cả mọi người đều đứng ở cổng chờ, Vân Thủ Phụ run rẩy từ trong kiệu đi ra, lúc này mới thở dài một hơi.

Vân lão phu nhân đi đến đón và nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái người trở về đưa tin cũng không có nói rõ!"

Vân Đại Thành khoát tay áo, lông mày hoa râm rũ xuống, ông ta nhìn thoáng qua Vân Thi Tú ở bên cạnh phu nhân minh, cuối cùng là thở dài một hơi.

Vốn dĩ hôm nay... Ông cũng là người viết chiếu thư sắc lập thái tử phi, nhưng người được chọn lại là cháu gái ruột của mình!

Nhưng may mắn bọn họ thất bạu, Trịnh Thái hậu đúng là bị phát điên, lại đi tìm một dân thường, để thay thế tiểu quận vương Tiêu Dật?

Nếu mà Vân Thi Tú làm thái tử phi cho loại người này, thì cả đời này của nàng... Sẽ bị hủy hoại mất!

Nhưng Vân Thủ Phụ vẫn buồn rầu, ông ta không hiểu rõ ràng cháu gái nhà mình vừa tài giỏi và xinh đẹp, sao lại không gặp được một người tốt nào vậy!

"Ngươi... Còn nhớ rõ sinh nhật năm trước của ngươi, vị đại thiếu gia Hầu phủ kia đã đứng ra giải vây khi thế tử An Quốc Công đến gây rối?" Vân Đại Thành nói tới nói lui lại có chút mệt mỏi, nếu như mình nhớ không lầm, Vân Thi Tú còn thề, nói rằng cả đời này sẽ không gả cho người kia...

"Hắn?" Vân lão phu nhân có chút không hiểu sao bỗng nhiên lại nhắc đến người kia.

"Hắn... Hắn chính là thế tử Thụy Vương, cũng chính là đương kim Thái tử." Vân Thủ Phụ nói xong câu này, lại dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Không đúng... Nay bên trên đã băng hà, có lẽ ít ngày ngày nữa hắn sẽ xưng đế."

"Cái... Cái gì?" Vân lão phu nhân giật nảy mình, càng không nhịn được mà nhìn Vân Thi Tú một chút.

"Triều đình... Sắp thay đổi..." Vân Thủ Phụ khoát tay áo, chỉ nhíu mày mệt mỏi nói: "Ta đã già rồi..."