Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Huynh Trưởng Vi Phu

Chương 5: Yến Loan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công nguyên năm 325, phía Nam và Bắc phân ra, phía Bắc là nước Tề, phía Nam là nước Yến, đang lúc người man di hoành hành, có thể nói là chẳng ai chịu thua ai...

Nghiệp Thành, phủ Chử quốc cữu đang cảnh ca múa mừng thái bình, khắp nơi là cảnh tượng phồn vinh, hôm nay là ngày mừng thọ Chử quốc cữu bốn mươi, lại nhân lúc tiết tháng năm có hoa anh đào, liền rộng rãi mời hoàng thân quốc thích của Nghiệp Thành.

Bây giờ Thiếu đế nắm chính quyền, triều chính đều là trong tay Thái hậu Chử Thị, mà Chử quốc cữu là huynh trưởng ruột của Chử Thái Hậu, người được mời không khỏi chạy như vịt đến ăn mừng.

Qua ba chén rượu, đột nhiên có hạ nhân vội vàng ngồi vào vị trí, chỉ thấy bà lão đó hướng sau lưng Chử quốc cữu phu nhân mà đứng, liền cúi đầu rỉ tai vài tiếng, nhất thời quốc cữu phu nhân Mi thị sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy hướng ra khỏi bữa tiệc, làm cho các đám quyền quý đang ngồi có chút xì xào bàn tán.

"Chử Vân Thường hiện tại đang ở đâu? Nàng ta điên hay sao! Khương Phúc Viện liền không nói, nhưng Ông Chủ tôn quý đến nhường nào, lại bị ngươi đẩy vào trong ao, nếu để cho đại trưởng công chúa biết được, còn không đi róc xương róc thịt ngươi!" Mi phu nhân nhanh chóng đi thông báo, nội tâm giống như lửa cháy, miệng còn không ngừng mắng đích nữ.

Nữ hạ nhân đi sau càng khϊếp sợ hơn, vừa đi sát theo phu nhân, vừa trả lời: "Lúc ấy lão nô cách đó không xa, cũng không biết huyện chủ thế nào, nhìn thấy Ông Chủ tự nhiên từ sau vọt tới, đến lúc lão nô kịp phản ứng lại, Ông Chủ cùng Khương tiểu thư đều rơi xuống nước!"

"Đúng là nghiệp chướng!"

Đến Bắc Uyển, y sư trong phủ đã ra ra vào vào, nhìn tình hình cực kỳ không ổn, Mi phu nhân lúc này chân có chút nhũn ra, cũng may hạ nhân ở sau lưng đỡ nàng, mau chóng vào trong.

Mật Dương Ông Chủ Yến Loan, lúc tám tuổi đã nổi danh xinh đẹp khắp cả Nghiệp Thành, vẻ ngoài lả lướt như hoa, thừa kế vẻ đẹp tôn quý của liền Vĩnh Khang công chúa, cũng noi theo gương cha là Hoài Âm hầu phong thái ôn hoà, mười mấy tuổi liền bị văn nhân mặc khách so với Lạc Thần tại thế mà thổi phồng, nữ tử gặp thậm chí còn thẹn, huống chi là nam tử.

Nhưng vị thiếu nữ nhận muôn vàn vinh hoa, bây giờ đang nằm ở Chử gia của mình, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc đến khuynh quốc trắng bệch như tờ giấy, tựa như... Đã tắt thở.

"Ông Chủ như thế nào?"

Y sư đứng đầu trông thấy chủ mẫu liền quỳ trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng mười phần nói:" Nước chảy vào tim phổi, chỉ sợ là không xong."

Mi phu nhân đầu óc một trận choáng váng, nắm lấy lão hạ nhân bên cạnh, liền cắn răng nói:" Còn không mau đi gọi lão gia tới, lại kêu người tìm đứa nghiệt chướng kia, cho nó quỳ trước cửa vườn uyển, nếu như Ông Chủ không tỉnh lại, ta liền đưa cho ta xử lý!"

Bà vốn là vợ kế Chử quốc cữu, lúc đầu vợ cả sau khi qua đời còn để lại một trai một gái, công tử thì không nói, mà vị tiểu thư kia ngày thường rất được Chử Thái Hậu yêu thương, tuổi còn nhỏ phong làm huyện chủ, ở trong phủ rất tuỳ ý, bà mặc dù không vừa mắt, lại e ngại Chử Thái Hậu nên không thể tuỳ tiện động vào nàng, lại không ngờ rằng nàng hôm nay lại gặp đại hoạ như vậy!

Đáng tiếc, còn chưa chờ quốc cữu đến, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc, Mi phu nhân vội vàng chạy tới, mới hiểu rằng Hằng quốc công phu nhân đã tới, là đang ôm Khương gia tiểu thư khóc lóc than trời.

"Con của ta! Làm sao vậy, mau tỉnh lại đi! Mẫu thân không tha cho người đã hại con, đợi cha con tới nhất định phải đem nó băm thành trăm mảnh!"

Mi phu nhân lập tức nhức đầu không thôi, thọ yến vốn là thật vui vẻ, lại náo thành dạng như vậy. Tuy nhiên hôm nay Mật Dương Ông Chủ một mình mà đến, chờ Vĩnh Khang công chúa tới, chỉ sợ so với Hằng Công phu nhân còn muốn mạng người khác gấp trăm lần ấy!

"Tỉnh tỉnh! Phu nhân, Ông Chủ tỉnh rồi!"

"Thật sao!"

Mi phu nhân có thể nói là hết sức vui mừng, tay nắm khăn lụa đều ra mồ hôi lạnh, đi vào phòng, liền nhìn thấy Tiểu Ông Chủ đang thoi thóp nằm ở trên giường , lúc này đã ngồi dậy.

"Ông Chủ còn thấy khó chịu không?"

Không ngờ, hai canh giờ trước Tiểu Ông Chủ còn gọi bà là quốc cữu phu nhân, lúc này lại mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường, bất ngờ nói: "Mấy người là ai? Đây là nơi nào? Bác sĩ đâu?"

...

Nửa tháng đã trôi qua, vào giữa hạ, trong Nghiệp Thành xôn xao câu chuyện Mật Dương Ông Chủ rơi xuống nước mất trí nhớ, mới dần dần chìm xuống, không ít thế gia phu nhân tiểu thư ở hậu viện, thỉnh thoảng khinh bỉ cùng mắng Chử gia Bắc Hương huyện chủ lòng dạ ác độc, e ngại Chử Thái Hậu, dù cho Vĩnh Khang công chúa có náo lợi hại, cũng chỉ hạ lệnh cấm túc mà thôi.

Ngồi bệt xuống phía trước gương, Yến Loan đem mặt mình nhìn trái nhìn phải, chưa dùng son phấn mà dung nhan như đánh phấn nước, mắt hạnh có chút tức giận, như ngọc trác trổ hoa, không gì sánh được.

"Thật đúng là như trong sách lịch sử nói, khuynh quốc khuynh thành, chậc chậc, mình rốt cuộc đã kiếm được rồi!"

Cũng may hạ nhân Phục thị đang quỳ gối cách cô hơn ba mét, nên mới không nghe thấy tiếng cô đang lẩm bẩm.

Ngày ấy ở Chử gia tỉnh lại, Từ Uyển có chút ngẩn người, cô biết mình bị tai nạn xe cộ, muốn đi nhéo một cả một phòng đầy người cổ đại, còn tưởng rằng đã đến âm tào địa phủ, về sau mới biết được bản thân xuyên việt rồi, trở thành Mật Dương Ông Chủ tiếng tăm lừng lẫy.

Mới đầu Từ Uyển còn lệ rơi đầy mặt, xuyên thành ai mà chả được, hết lần này tới lần khác lại là Mật Dương Ông Chủ, tương lai nhất định lưu danh sử sách là kẻ lσạи ɭυâи, dần dần cô lại bắt đầu tiếp nhận hiện thực, vì cô biến thành Yến Loan, lại hiểu rõ lịch sử, chưa chắc không thể đi thay đổi tất cả mọi chuyện đâu.

Bẻ ngón tay tính tính, bây giờ Yến Loan mới mười ba, thời gian nàng bị ca ca Yến Cảnh say rượu cưỡng bức còn hai năm nữa, Từ Uyển cảm thấy con đường phía trước lại trở nên sáng sủa, điều đầu tiên cô cần phải làm là né tránh huynh trưởng.

Chắc là do ông trời có mắt, đang lúc biên giới man di hỗn loạn, Yến Cảnh theo cha là Yến Vinh dẫn quân đi dẹp loạn, một hay hai năm đều không về được.

Lúc này, Từ Uyển mới hoàn toàn thả lòng tâm trạng, ngàn vạn vinh hoa tập hợp ở cả người cô, lúc này nên là hưởng thụ, chẳng qua trước khi được thư giãn cô cần phải xác thực một chuyện...

Giữa hạ, phong cảnh Nghiệp Thành cực kỳ đẹp, được xây dựng bởi các thợ xây danh tiếng, Hoài Âm Hầu phủ càng là nơi thưởng ngoạn tốt nhất, nơi đến đều là hoa thơm cỏ quý, đặc biệt là hoa anh đào Nam Uyển, Yến Loan cực kỳ thích.

Trước kia xem dã sử, cô liền biết Hoài Âm Hầu phủ này được xây dựng cùng với phủ Vĩnh Khang công chúa, cho nên chiếm diện tích vô cùng rộng, là công chúa được sủng ái nhất của Tề Minh Đế, Vĩnh Khang công chúa lúc xuất giá, ngàn vạn vàng bạc châu báu liên tục không ngừng tiến vào Hoài Âm Hầu phủ, các gia tộc ở Nghiệp Thành nhiều như thế, trừ Vương thị có thể cùng so sánh, cũng không có người nào khác.

Yến Loan mặc áo ngắn tới eo có mười hai hoa thần* đi vào trong rừng hoa anh đào, phần váy dài màu trắng và xanh lam nhảy múa theo gió, lại gặp hoa anh anh đào như mưa rơi xuống, trong mắt người đứng xem, chỉ có một chữ đẹp.

*mười hai hoa thần: hoa mận, hoa mai, hoa đào, hoa mẫu đơn, hoa lựu, hoa sen, hoa ngọc trâm, hoa quế, hoa phù dung, hoa cúc, hoa thuỷ tiên. (theo thứ tự 12 tháng)

"A Loan."

Đang lúc thổi hoa anh đào ở trong tay, Yến Loan chợt nghe thấy có người gọi mình, nghe có chút quen, xoay người xem thử, mới phát hiện ra đó là nhị ca, Yến Đảo.

"Ha, là nhị ca a."

Không biết tại sao, khi Yến Loan nhìn thấy vị nhị ca này, trong lòng luôn luôn có chút e ngại, thậm chí còn có chút sợ ...
« Chương TrướcChương Tiếp »