Chương 6: Yến Đảo

Dã sử Yến Đảo này cũng không miêu tả quá nhiều, hắn là người con trai thứ của Vĩnh Khang công chúa cùng Hoài Âm hầu, nghe nói năm đó lúc Vĩnh Khang công chúa mang thai, gặp được Nam quân qua sông, mấy năm liên tục chiến loạn, Vĩnh Khang công chúa dẫn đầu đám người hầu trong nhà trốn đến Lạc Dương, ở trên đường nhiều lần gặp trắc trở mới sinh được đứa con trai này.

Mùa màng không tốt, công tử Hầu phủ vốn là một thân cao quý, nhưng trong lúc chiến tranh ngoài ý muốn bị thất lạc, đợi cho cuộc hỗn loạn dịu lại, Vĩnh Khang công chúa được đón về Nghiệp Thành, cũng đã bị bệnh không dậy nổi, lúc hấp hối miệng kêu tên con trai út của mình.

Cũng may tiên đế phái ngự y có tay nghề chữa bệnh tuyệt diệu từ trong cung tới, mới cứu được người quay trở về, cho đến mười hai năm sau, có lão nhân tự nhận mình là tuỳ tùng thân cận của công chúa, mang theo vị công tử đã lưu lạc lâu năm trở về...

"Thời tiết lúc này rất nóng, muội mới khỏi bệnh, không cần đi ra ngoài quá nhiều."

Yến Loan không ngừng mỉm cười gật đầu, vị nhị ca này của cô, từ trong loạn lạc thất lạc về sau lại lưu lạc đến nơi Bắc Cương, tầm mười năm đều ở phương Bắc mà lớn lên, trên thân nhiễm không ít khí chất man di, dù sinh ra với mắt sáng mày thưa, dáng vẻ hiên ngang, nhưng đôi mắt lại hung hãn như sói hoang, lạnh băng khiến người khϊếp sợ cực kỳ.

"Đa tạ nhị ca quan tâm, vậy muội trở về đây."

Có đại ca Yến Cảnh làm vị dụ điển hình, Yến Loan đối với vị nhị ca này cũng không dám lơi lỏng cảnh giác chút nào, liền nhấc váy nhanh chóng đi ra khỏi rừng hoa anh đào, lúc đi ngang qua Yến Đảo, bước chân cô có chút nhanh hơn.

"A!"

Đại khái là trong lòng vội quá, có hơi sơ suất nên giẫm phải đá cuội phủ đầy rêu ở trên, giày thêu có đáy mềm không chống trơn, ngay lập tức mất trọng tâm liền té ngồi trên mặt đất, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.

"Ông Chủ!"

Hạ nhân từ xa vọt tới, nhưng đều bị Yến Đảo vẫy lui, mặt hắn không hề đổi ngồi xổm xuống, mày kiếm nhíu lại, biết rõ ràng Yến Loan bị thương không nhẹ, nên liền bế ngang cô đang kêu đau lên.

"Nhị ca! Huynh, huynh thả ta xuống..."

Thanh âm của cô có chút lúng túng, không để ý chân đau liền muốn từ trong lòng Yến Đảo nhảy xuống, lại bị Yến Đảo siết chặt eo, chỉ nghe được hắn lạnh lùng nói một câu.

"Đừng có mà lộn xộn, chân muội bị thương, để huynh đưa muội về đi."

Yến Loan cho dù sợ cũng không dám nhiều lời, nhị ca này của cô sinh ra đã cường tráng, so với thế gia công tử ở Nghiệp Thành càng thêm uy mãnh, thuở nhỏ tập võ nên hai tay phi thường rắn chắc, ôm cô mười ba tuổi, dường như không nặng hơn lông vũ là bao.

Đem người đưa về Phương Hoa quán, Yến Đảo vẫn chưa rời đi luôn, mà là đem Yến Loan đặt trên giường lạnh, bảo hạ nhân mang rượu mạnh tới.

"Muội bị trật chân, cần phải dùng rượu làm tan máu bầm, nếu không sẽ sưng." Đang nói, hắn liền bắt được cái chân bị thương của Yến Loan nâng lên đặt ở trên đùi của mình, không để ý tiếng kinh hô của cô liền cởi bỏ giày thêu màu trà cùng vớ nhỏ màu trắng.

"Nhị ca, vẫn là nên để thầy thuốc đến đây đi!"

Chân nữ tử ngày xưa, là không thể tuỳ tiện bày ra cho nam tử, cho dù là ca ca ruột, cũng không thích hợp. Huống hồ, Yến Loan mắt phát hiện lúc Yến Đảo cởi bỏ tất của nàng, nhìn chân cô, hô hấp nháy mắt đều trở nên nặng nề rất nhiều.

Đây cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Yến Đảo nghiêng đầu lạnh lùng Yến Loan một chút, nghe được lời nói xa cách của nàng, nắm bàn chân nhỏ lả lướt của nàng, tay lớn không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.

"Tiểu muội đừng sợ, lúc nhỏ ta tập võ thường xuyên bị thương, kỹ năng nắn xương đã sớm luyện thành thục, chỉ sợ người y sư kia cũng không sánh được với huynh, muội kiên nhẫn một chút, đau một lát rồi sẽ đỡ."

Cúi đầu lần nữa, ánh mắt Yến Đảo dán vào cái chân nhỏ trong tay mình, muội muội này của hắn một thân băng cơ ngọc cốt, ngay cả một đôi chân ngọc đều là non mềm đáng yêu vô cùng, móng chân được cắt sửa gọn gàng giống như vỏ sò màu hồng phấn khiến người người mê hoặc...

Yến Loan phát hiện nhị ca nhìn chân của mình có chút không ổn, cổ họng lại đang nhấp nhô như nuốt nước miếng, lập tức rợn cả tóc gáy, vội vàng lên tiếng: "Nhị ca, chân của muội đau quá, huynh nhanh nhanh làm đi."

Yến Đảo bị ngắt lời có chút không vui, nặng nề đáp, tay thấm chút rượu mạnh, chầm chậm xoa lên trên mắt cá chân trắng như tuyết của Yến Loan, bắt đầu xoay nhẹ, thủ pháp của hắn rất là thành thạo, lực không lớn, nhưng cũng khiến Yến Loan không ngừng kêu đau.

"A... ~ nhẹ, nhẹ một chút ~ đau quá! Ô, nhị ca nhẹ chút a ~ đừng, đừng động, muội không chịu nổi!"

Hầu như đều là âm thanh yêu kiều khóc của nữ nhân, giống như hoàng oanh bay khỏi hang véo von bên tai Yến Đảo, đôi tay ngọc càng cản trở Yến Đảo, mà đẩy tay của hắn, giữa hè thời tiết nóng, quần áo trên người đều ít, cách lụa mỏng hắn rõ ràng cảm nhận sự ấm áp của người trong tay mình, lại thêm hô hấp lúc này, đã tràn ngập hương vị ngọt ngào mê người chỉ thuộc về thiếu nữ.

Ngay lúc này, Yến Đảo chỉ cảm thấy phía trong quần đột nhiên ngẩng dậy.

Bàn tay to lạnh buốt nắm chặt bàn chân so với lòng bàn tay mình không lớn hơn bao nhiêu mà vặn, Yến Loan nhất thời hét lên một tiếng thảm thiết.

"Được rồi, muội xuống đi lại một chút, không có sao đâu."

Cẩn thận đem chân cô đặt ở trên ghế mát, Yến Đảo tiện thể muốn ôm Yến Loan đi, nhưng động tác của nàng nhanh hơn hắn, bản thân liền xuống giường, do dự đi lại mấy bước.

"A, thật sự không đau nha! Cảm ơn nhị ca ~"

Đi mấy bước đều bình thường không có vấn đề gì, Yến Loan nhất thời quá đỗi vui vẻ, ngay cả nước mắt ở khoé mi đều không kịp lau, liền chân thành hướng về phía Yến Đảo nói lời cảm ơn. Lúc này, cũng không để ý đến người kia đang lộ liễu chăm chú nhìn chân cô bằng ánh mắt đáng sợ.

Cho đến mãi về sau, Yến Loan mới biết được có loại tâm lý biếи ŧɦái gọi là si mê chân, chẳng qua khi đó cô đã bị Yến Đảo đè dưới thân, đôi chân ngọc bị hắn liếʍ cắn mấy lần...

Vừa đưa tiễn Yến Đảo xong, Phương Hoa quán lại có khách tới, Yến Loan được hạ nhân hầu hạ ở bên trong đổi một bộ váy áo, vấn tóc cài hoa, tay cầm quạt tròn nhẹ nhàng mà ra, liền nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ngồi quỳ* trong chiếu, lẳng lặng uống trà.

*ngồi quỳ là một cách ngồi truyền thống của vùng văn hoá chữ Hán.

"Ơ, là Phi tỷ tỷ à."

Người này chính là thứ tỷ của Yến Loan, Hoài Âm hầu Yến Vinh cùng thϊếp là Biện thị sinh ra thứ trưởng nữ Yến Phi, mới mười tám tuổi, sinh ra cũng đẹp như hoa, quyến rũ động lòng người, chỉ tiếc là tiểu mỹ nhân tâm tư độc ác.

Mới đầu Yến Loan còn không biết, chỉ cảm thấy vị thứ này diện mạo động lòng người, vừa có bộ dáng yếu đuối khiến người thương xót, về sau mới biết được cái gì là biết người biết mặt mà không biết lòng. Cô nàng từ trước đến nay đều qua lại thân thiết với đối thủ một mất một còn của Yến Loan, cũng chính là vị Bắc Hương huyện chủ Chử Vân Thường kia, cái gọi là cá mè một lứa, nội tâm đen vô cùng.

Lần trước Chử Vân Thường đẩy cô rơi xuống nước, phần lớn đều do nữ nhân đó châm ngòi, về phần nàng ta vì sao hận Yến Loan như thế, cũng có nguyên do.

Nghe nói năm ấy Hoài Âm hầu có vị thanh mai trúc mã, Biện phu nhân là hắn từ nguyên quán Hằng quốc Hội Kê mang đến Nghiệp Thành, lúc đó hắn bị tuyển làm phò mã đương triều, Vĩnh Khang công chúa mặc dù tức giận nhưng cũng đồng ý cho hắn nạp nàng ta làm thϊếp thất.

Nhưng Biện phu nhân này sinh ra ở thôn quê, tâm tư cực kỳ hẹp hòi, ỷ vào tình nghĩa thanh mai trúc mã nhiều năm, nhiều lần rỉ tai bên gối, châm ngòi ly gián, chọc giận Vĩnh Khang công chúa, liền bị trục xuất ra khỏi phủ.

Mà Yến Vinh e ngại quyền thế của công chúa nên không dám nhiều lời, lại âm thầm đem Biện thị giấu ở biệt viện, cho đến một năm sau, Biện thị sinh hạ một đứa con, thì được nở mày nở mặt đón về phủ, Vĩnh Khang chỉ có thể bỏ qua mà thôi.

Chuyện diễn ra như thế nào, chỉ có thể từ Nam quân năm đó vượt sông lên tiếng.