Chương 28: Nhắc tới Kiều Nguyệt Nga

Ở một nơi khác tại tầng trời thứ nhất, trên một đồng bằng rộng lớn, những tiếng nổ đì đùng vang lên không ngớt, kéo dọc trên

bề mặt địa tầng những vùng gạch đá vỡ vụn, khí áp, gió

xoáy liên tục sinh ra, mặt đất chấn động như sắp sụp đổ đến

nơi. Theo hàng dài những vùng bị phá loại vài trăm km lên đi

khắp đồng bằng, ba bóng người đan len lẫn nhau, liên tục va chạm kịch liệt, để rồi dư uy những đòn tấn công ấy liên tục lan

tỏa, phá hoại cảnh quan xung quanh, giống như muốn hủy đi phiến

lục địa này.

Boong boong boong…

Tiếng nắm tay đánh vào nhau giống như tiếng kim loại va chạm,

Lilith Ren và Vương Tử Trực giống như hai cỗ xe tăng bọc thép

liên tục húc lấy nhau, quyền đối quyền, không ai chịu kém cạnh. Dù rằng thể hình Vương Tử Trực lớn hơn, nắm tay của hắn cũng to gấp ba lần cô gái, liên tục ép cô ta lùi về đằng sau, cày

dài một đường chạy khắp đồng bằng. Lilith Ren có vẻ cũng đã

nhận ra, dùng lực đấu lực, mình không bằng được gã cận giới

hoàng lâu năm này, liền lập tức thay đổi cách đánh.

“Cực tinh huyền vũ, bách liên kích.”

Thân hình cô ta xoay tròn, bước chân đổi theo từng cái tam giác

đều ghép lại, khuỷu tay, cùi chỏ, mu bàn tay, ngón tay duỗi

thẳng, gập lại ba lần, liên tục công kích, cuối cùng kết thúc

bằng một cú húc vai nặng nề.

Vương Tử Trực đại khái cũng bị bất ngờ bởi một liên kích

đánh ra hơn trăm lượt thế này, thế công dũng mãnh nhất thời bị cắt ngang, cả người khựng lại một chút. Và vừa mới chậm lại một nhịp tim, lông tóc toàn thân đã dựng đứng, bản năng cảnh

báo nguy hiễm cực độ.

Hư không xung quanh hiện ra một bóng trăng mơ hồ, từ đó quỷ dị

đâm ra một lưỡi kiếm bén nhọn. Quỷ kiếm Orochi, thứ sắc bén

nhất lục đạo đại thế giới, bị nó đâm trúng không phải chuyện

gì tốt lành. Vương Tử Trực vặn mình phát lực từ dưới đấm lên một cú vào sống kiếm, đánh nó bay lên trời. Nào ngờ vừa bị

đánh bay khỏi phạm vi bóng trăng, nó lại biến mất.

Đôi mắt Vương Tử Trực nheo lại nhìn về cô gái đứng cách đó hơn một cây số đằng xa, chỉ thấy bên người cô ta lại xuất hiện

một bóng trăng khác, lưỡi kiếm trên tay đâm vào bóng trăng đó,

lập tức bản năng lại cảnh báo. Hắn vội vàng cúi đầu xuống,

liền có vài sợi tóc bay lên thay cho cái cổ cứng cáp. Định

thần nhìn lại, bên cạnh hắn từ lúc nào đã xuất hiện một

bóng trăng khác quỷ dị.

Không phải chỉ có một bóng trăng, mà chúng đang thu nhỏ diện

tích lại bằng từng lưỡi kiếm, cuối cùng xuất hiện tới hàng

trăm cái. Giống như không gian xung quanh có vô số lỗ hổng, tùy

thời đâm ra mũi nhọn công kích. Cái thể loại ám sát xuyên không gian với vũ khí siêu sắc bén thế này làm bất cứ ai cũng khó chịu vô cùng.

“Tâm Nguyệt Kiếm Pháp. Trục Nguyệt.”

Cái này mà là kiếm pháp nỗi gì, thuần túy là đục khoét không gian.

Cho dù cận giới hoàng có thể xé rách không gian, nhưng một hơi

tạo ra trăm lỗ hổng không gian chỉ để tùy cơ đâm một kiếm thế

này, thật sự là làm người ta phải kinh hãi.

Vương Tử Trực là chiến tướng đệ nhất ma giới, có loại công

pháp kỳ quặc nào mà hắn chưa từng thử qua, nếu như bình

thường, công kích cỡ này hắn có thể thoải mái chống đỡ, nhưng trước mặt còn có một địa thuẫn nữ hoàng hung hăn cản lối,

cái loại ám sát âm hiểm này đột nhiên trở thành nỗi nguy hiểm rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể tiễn hắn xuống tử

địa.

Vừa vỗ vào sống kiếm hóa giải thêm một lần công kích của

Shaorin, nắm tay của Ren đã đánh tới trước mặt. Vương Tử Trực

gồng mình, để ma lực hội tụ lên đỉnh đầu, dùng đầu gõ mạnh

xuống tiếp lấy một quyền kia.

Boong…

Nắm tay của Ren bị đánh bật ra cùng với vẻ mặt kinh ngạc của

cô gái. Chưa hết ngạc nhiên thì bàn chân Vương Tử Trực đã đạp

tới, cô ta liền xoay người, dùng mu bàn tay quét qua đánh vào

mắt cá chân của hắn.

Uỳnh.

Nắm tay của Ren hay một cước của Vương Tử Trực đều có sức

nặng ít nhất là vài nghìn tấn. Va chạm cùng một chỗ liền

tạo ra một vụ nổ sóng khí lớn, khiến đất đá xung quanh bụi

mù lên.

Khói bụi nhất thời làm nhiễu loạn cảm giác của Shaorin, khiến tọa độ không gian xác định trước bị bất ổn. Bóng trăng ở bên

người liền biến mất. Tâm nhãn quét qua, cô ta liền nhíu mày,

đạp chân một cái, để lại một vùng đất đá vỡ vụn nơi dậm

nhảy rồi lao thẳng vào vùng khói bụi mịt mù kia.

Đoàng.

Đúng lúc này thì bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, bạch hổ khiếu thiên pháo và thiên kiếm cùng lúc va chạm, tạo ra dư uy

chấn kinh tất cả. Cả Shaorin và Ren đều bị chững lại một

khoảng khắc nhỏ. Duy chỉ có Vương Tử Trực hoàn toàn chuyên tâm

chiến đấu, chớp lấy cơ hội khó bỏ qua này.

Lilith Ren không sử dụng tâm nhãn như Shaorin, cô ta nhìn cái gì

cũng bằng mắt thường cả, khói bụi nhất thời che khuất tầm

nhìn, không để ý được, Vương Tử Trực từ lúc nào đã hụp người xuống, cơ bắp toàn thân tích tụ giống như một cái lò xo được

nén tới cực đại. Một quyền mạnh mẽ đầy bá khí từ dưới đấm

lên.

Huyền vũ bảo khí lập tức tổ hợp ra một chiếc lá chắn lâm thời, cùng lúc

đó, đôi mắt Lilith Ren sáng lên, khóa chặt thân ảnh Vương Tử Trực.

“Trọng lực thiết lập, lực áp 2 vạn lần !”

Thân hình Vương Tử Trực lập tức trùng xuống, mặt đất dưới dân nứt toác,

cả phiến bình nguyên lún xâu như bị một cái búa cực đại gõ lên. Nhưng

thể đấm lên của hắn vẫn không giảm, trái lại trọng lực làm sức nặng của

nó còn cao hơn trước. Lực công phá nhân lên theo cấp số nhân.

“Quá yếu, trọng lực cỡ này so với thâm uyên ma giới, chưa là gì cả.”

Đến khi quyền phong quét tới thổi tan cả vùng cát bụi thì

Lilith Ren mới làm ra phản ứng. Hay đúng hơn là bảo khí Huyền

vũ làm ra phản ứng. Một lớp lá chắn mai rùa lại xuất hiện

chắn trước hai người.

Bùm.

Nắm tay giống như đánh vỡ thời không, ngưng tụ lực lượng mạnh

mẽ toàn thân của Vương Tử Trực, hung hăng nện vào lớp bảo hộ

của Huyền Vũ bảo khí, tạo ra một vụ nổ giống như có mội quả bom hạt nhân mini oanh tạc. Khiến không khí xung quanh chấn động, bị thổi bay tạo ra một vùng chân không trong khoảnh khắc. Đồng

thời Lilith Ren bị một quyền này đấm bay lên trời.

“Khốn kiếp, ngươi cứ đợi đó ! Bà đây sẽ quay lại !!!!!!!” Giọng nói lanh lảnh bực dọc dần dần mất hút trên không.

Sự việc quá nhanh, cho tới khi Shaorin đến kịp lúc thì Vương Tử Trực đã hoàn thành công kích. Nhưng tốc độ của Shaorin là

nhanh nhất trong ba nữ hoàng, dù không kịp cứu Lilith Ren, thì

cũng kịp đâm tới một kiếm chí mạng. Vương Tử Trực muốn tránh né,

nhưng cơ thể vẫn bị siêu năng lực trọng lực ảnh hưởng, cử động nặng nề

vô cùng, tốc độ nhất thời giảm mạnh.

Phập.

L*иg ngực Vương Tử Trực nhỏ máu, hắn đã bị quỷ kiếm Orochi

đâm xuyên qua. Thế nhưng người này vẫn đứng sừng sững như một

ngọn núi lớn, khuôn mặt điềm tĩnh chỉ trầm xuống nói:

“Đáng tiếc, nếu như bình thường, chỉ sợ một kiếm này đã chém đứt cái gì đó của ta. Nhưng ngươi công kích vội vàng, chỉ kịp đâm vào trái tim của ta nhỉ. Có điều, tim ta nằm ở bên phải.”

Hắn đưa tay lên bắt lấy lưỡi kiếm, giữ chặt lấy nó mặc cho

máu tươi chảy ròng ròng, tay còn lại đưa lên muốn chộp lấy cổ

họng Shaorin. Cô ta thở dài rồi buông kiếm, nhảy ngược về phía

sau. Tốc độ hai người có sự chênh lệch kha khá, trong tình

trạng không bộc phát lực lượng, Vương Tử Trực muốn chạm tới cô ta vô cùng khó khăn. Hắn vừa dồn toàn lực đấm bay Lilith Ren,

giờ có muốn phát lực để chộp lấy cũng không được.

Tuy vậy dùng một vết thương để tạo thành tình huống một đối một, thực ra cũng là một dạng trao đổi không tệ.

Shaorin có chút lo lắng nhìn lên bầu trời.

Một kích vừa rồi có huyền vũ bảo khí đỡ cho. Nhưng chỉ sợ

lilith Ren bị đánh văng ra khỏi tầng trời thứ nhất rồi, không

biết là bay lên tầng trời thứ hai, hay bay ra ngoài vũ trụ đây.

Bọn họ chuyển động công kích cực nhanh, thậm chí gió giật cũng không bằng.

Đến lúc này vùng chân không do Vương Tử Trực toàn lực đấm ra

một cú mới từ từ được lấp đầy không khí trở lại. Gió mãnh

liệt thổi, làm tóc áo hai người bay phần phật.

“Ta biết vừa rồi địa thuẫn nữ hoàng đấm đá lung tung, làm

ngươi chỉ có thể yên phận ở một bên hỗ trợ, không thể dùng

toàn lực. Bây giờ cho ta xem, người được thừa kế tốc độ và

phong nguyên tố của Kiều Nguyệt Nga làm được những gì đi.”

Vương Tử Trực đưa tay lên làm tư thế mời. Shaorin nghiến răng đáp lại một câu:

“Ngươi biết không !? Các Queen của Trường Sinh Đảo thời đại này, ghét nhất là cái tên đó !”

Dứt lời cô ta lại biến mất, Vương Tử Trực trợn mắt, trước cổ

họng của hắn từ lúc nào đã xuất hiện một cây katana kết tinh

từ vô số hạt nhỏ màu xanh lục, giống như một lưỡi kiếm laze.

“Tâm nguyệt kiếm pháp, trảm nguyệt.”

Cắt đứt khoảng cách bằng phượng hoàng kiếm.

Phượng hoàng bảo khí. Phượng Hoàng Trường Sinh Kiếm. Đây mới là thanh kiếm thật sự của Shaorin.

Vương Tử Trực gấp gáp dậm chân hét lớn. Cang khí từ người bức ra bên ngoài hình thành một lớp sóng khí như thực chất, thổi

bay toàn bộ mọi thứ xung quanh hắn. Lưỡi kiếm đến sát cổ họng cũng bị bức phải lùi về, Shaorin để lại hai hàng chân cào

trên mặt đất ngoằn nghèo mới ổn định lại được thân thể. Ở

đằng xa, Vương Tử Trực ôm cái cổ, lắc lắc đầy vẻ bạo lực.

“Các người vẫn không thể vượt qua được cái bóng của Kiều

Nguyệt Nga. Cho dù ngươi có học thêm thuật không gian của phật

giới, thực ra vẫn chỉ dựa dẫm vào bảo khí và siêu năng lực

của cô ta để lại. Năm đó tứ ma tướng bọn ta đều đã so chiêu

với cô ta không biết bao nhiêu lần, tất cả kỹ năng các người sử dụng, đối với bọn ta, chẳng có gì bất ngờ cả.”

Hắn giơ lên ngón tay, ngoắc ngoắc nói với giọng khinh thường:

“So với Hoàng Hậu thực sự của Trường Sinh Đảo, các ngươi chỉ

là những cái bóng mờ không hơn không kém, vĩnh viễn chỉ là

một mảnh tàn khuyết không thể hoàn thiện được.”