Chương 51

ến đồn công an, cảnh sát thẩm vấn ghi chép. Hai gã kia một mực khẳng định là Tạ Lan Sinh động thủ trước, nói mình chỉ đùa bỡn chút thôi, nhưng Tạ Lan Sinh là đánh người thật. Hai gã một mực nói mình căn bản không muốn đánh nhau, chỉ là dọa dẫm đối phương, Liễu Diêu có đến thật cũng sẽ đẩy ra.

Mà trải qua sự trình bày của Lan Sinh, cảnh sát có chút chịu không nổi, nói: “Này này, Tạ Lan Sinh à, không cần phải thêm mô tả hoàn cảnh, cũng không cần phải thêm ví von nhiều vậy đâu.”

Tạ Lan Sinh: “Vâng......”

Cuối cùng, bởi vì Lan Sinh thật sự là động thủ đánh người trước, hơn nữa không phải ẩu đả, trên người đối phương có thương tích nhỏ, Tạ Lan Sinh lại nguyên lành. Cảnh sát lấy tay gõ bàn, làm hòa giải, bảo Tạ Lan Sinh đền chút tiền, chính là các loại tiền thuốc men, tiền đi lại, tiền bảo vệ, đền bù tổn thất lương* cộng thành một đống lớn.

*Nguyên văn 误工费 (ngộ công phí): người có nghĩa vụ bồi thường phải trả cho người được bồi thường theo thu nhập thực tế của nạn nhân do không thể tham gia vào công việc bình thường trong thời gian từ khi bị thương cho đến khi hồi phục hoàn toàn.

Nhưng hai bên đều từ chối hòa giải.

Vì vậy, không thể đạt thành thỏa thuận bồi thường, phải tạm giam.

Đến buổi sáng mười giờ ngày hôm sau, phát 《 Phiếu phạt tạm giam hành chính 》, phạt tiền 200 đồng, tạm giam 5 ngày. Lúc này có thể gọi điện thoại, Tạ Lan Sinh nói với Vu Thiên Tử rằng anh phải vắng mặt suốt năm ngày, bảo tất cả mọi người nghỉ ngơi đủ giấc, chờ khi anh về sẽ điên cuồng tăng ca. Lan Sinh còn để đạo diễn thực hiện dẫn dắt diễn viên luyện tập, đánh dấu vị trí đứng, tranh thủ đến lúc đó tập một lần là có thể quay chính thức. Cuối cùng, anh nói: “Đúng rồi, nơi này có thể mang qυầи ɭóŧ vào. Cậu lựa giúp tôi mấy cái áo ba lỗ quần đùi đưa lại đây để tôi mặc, à đúng rồi đúng rồi, cả dép lê nữa.”

Sau đó liền bị giải đến trại tạm giam. Tạ Lan Sinh nhìn thấy một đống người đứng ở cửa cầm thẻ, giảng giải: “Mang đồ vào, một lần một trăm! Có chứng chỉ luật sư!” Anh ngây người, giờ mới biết có một đám luật sư dựa vào việc đưa đồ để kiếm kế sinh nhai.

Vào cửa, anh nộp toàn bộ đồ đạc lên, gấp gáp nhận quần áo để thay, kiểm tra sức khoẻ, xách túi đồ, bị đưa vào phòng.

Trong phòng có một chiếc giường ghép lớn, không khác quá nhiều so với trên TV. Một bên tường là mấy cái giá, bên kia là một vách ngăn, phía sau không nghĩ cũng biết là hố xí xổm.

Cho dù bị tra hỏi cả tối Tạ Lan Sinh cũng không cảm thấy mệt. Anh vừa vào liền tán gẫu với người khác, phát hiện, có người đánh nhau, có người say rượu lái xe, người thì mua da^ʍ, người lại đi phát quảng cáo xx...... Đủ loại cần gì cũng có. Trưởng phòng nhìn qua vô cùng hung dữ, đầu cạo trọc lóc, vẻ mặt dữ tợn, nói rằng bình quân một năm phải vào đây khoảng 12 lần. Mà phó phòng, thì tốt nghiệp chính trị pháp luật, được đại ca vô cùng coi trọng. Nghe nói cậu phó có thể vừa quay mặt vào tường vừa đọc điều lệ, là một nhân tài.

Cơm trưa là hai cái bánh bao, còn có một chút dưa muối. Tạ Lan Sinh ăn một cái liền cảm thấy đủ rồi —— quá cứng, vì thế liền bỏ bát sang một bên. Không nghĩ tới bảy người anh em kia nhìn chòng chọc, hỏi: “Cậu không ăn nữa à?”

Tạ Lan Sinh nói: “Không ăn nữa......”

Vừa dứt lời, bảy người kia liền xông đến cướp! Tạ Lan Sinh bị dọa giật bắn người!

Trưởng phòng đầu trọc dung dữ nhất, một phen đoạt lấy bánh bao.

Tạ Lan Sinh: “......” Không đến mức đó chứ.

Giữa trưa có chút thời gian ngủ, nhưng Tạ Lan Sinh lại không ngủ được. Là người mới chỗ nằm của anh tất nhiên là kém nhất, ngay cạnh WC, từng luồng hôi thối bay vào đầu mũi, anh quả thực sắp bị hun chết. Mặt khác, anh lại nhìn thấy một hàng chữ viết bằng bút máy trên vỏ gối: 【 Mùng 1 tháng 10 năm 1991 Bắc Kinh Vương Ngũ đã đến đây một chuyến 】, tức thì ngây người, bởi vì phát hiện này vỏ gối này dường như đã bốn năm không giặt.

Tạ Lan Sinh: “Xong đời......” Vốn cảm thấy 5 ngày vẫn tốt chán, song anh hiện giờ cười không nổi. Ngủ tại chốn này năm ngày khẳng định là hỏng bét.

Đến khi dậy là thời gian thăm viếng. Bọn họ không phải là tạm giam hình sự, mà là giam hành chính, họ hàng thân thuộc có thể đến thăm, bao gồm cha mẹ, con cái, vợ chồng, ông bà nội ngoại các kiểu, có điều cần phải hẹn trước, những người khác đến cũng cần được phê chuẩn. Tạ Lan Sinh đương nhiên là sẽ không báo chuyện vào đồn với Lý Tỉnh Nhu, bởi sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ, vì thế không có người nào đủ điều kiện cả.

Có điều, thứ anh yêu cầu đã được mang đến, quần đùi áσ ɭóŧ còn cả dép lê.

Anh lật đồ lên, nhưng lật được mấy cái, tay liền dừng lại.

Trên một chiếc áo ba lỗ trắng thế nhưng truyền đến một mùi thơm thoang thoảng.

“......” Tạ Lan Sinh cầm áo lên, đặt trước mũi hít ngửi, hương nước hoa nhàn nhạt vương vấn hồi lâu không tan.

—— hương nước hoa trên người Sân Dã. Tao nhã, điềm tĩnh rồi lại mang theo mười phần xâm lược, như chính bản thân y.

Tạ Lan Sinh lại lần nữa biết Sân Dã là người tinh tế như thế. Sân Dã nhất định đã nghĩ đến việc anh phải ngủ cạnh WC, vì thế, dựa vào lý do “Đưa nội y” chính đáng này mà đưa hương thơm tới.

Anh rất cần mùi hương này, cần hơn bất kỳ thứ gì.

Ngẫm nghĩ, Tạ Lan Sinh cất chiếc áo đi, định bụng để tối trùm mặt ngủ.

Lúc này đại khái có thể ngủ được rồi.

Cơm chiều vẫn là bánh bao dưa muối, Tạ Lan Sinh vẫn không ăn hết, trưởng phòng lại cướp đi, động tác hung hăng như ông hổ.

Ăn xong mọi người xem TV, tán chuyện, quét dọn vệ sinh, 10 giờ bị đuổi đi ngủ, bởi vì ngày hôm sau phải dậy lúc sáu rưỡi.

Trại tạm giam không tắt đèn, nhưng ánh sáng mù mịt. Tạ Lan Sinh lôi áσ ɭóŧ từ dưới gối đầu ra, gập lại, che ở trên mũi.

Mùi hương quen thuộc của Sân Dã tiến đến. Anh không biết nó là mùi gì, trong lòng vẫn thường gọi là “Mùi hương của Sân Dã”.

Tạ Lan Sinh nhắm mắt lại, không nghĩ lung tung nữa, chỉ chuyên tâm ngửi mùi hương này, những thứ khác tựa hồ bị ngăn cách lại.

Anh rất biết ơn giấc ngủ được mang đến từ sự tinh tế này của Sân Dã.

Tại giai đoạn khốn khó của cuộc đời, xung quanh đều là những kẻ tù tội cùng mùi hôi thối, chút mùi đàn hương này như ánh sáng dẫn lối chỉ đường cho anh. Miệng mũi giấu dưới lớp vải bông, Tạ Lan Sinh có một chút ngạt thở, có một chút khó chịu, trái tim anh thình thịch nện trong l*иg ngực, nhưng lại hoàn toàn không phân rõ được, là vì cố gắng hô hấp, hay là bởi rung động nào khác.

Tóm lại, mũi ngửi mà tin anh đập dồn đến kịch liệt.

Tạ Lan Sinh nhắm mắt lại, nửa mơ nửa tỉnh. Biết bản thân trong ngục giam, nhưng Sân Dã lại tựa như kề bên, bao trùm, ôm lấy anh, l*иg ngực căng tức, đau xót, trong khoảng thời gian ngắn tâm động không thôi.

Có lẽ, tại mấy đêm kế tiếp, anh vẫn sẽ phải dựa vào hít ngửi mùi đàn hương của Sân Dã để mà vượt qua.

............

Hai ngày sau Tạ Lan Sinh vẫn trải qua như thường lệ, chỉ là vì không có tiền đút lót nên anh cũng không được hưởng ưu đãi gì.

Đến bữa tối ngày thứ ba, chỗ chất béo của bữa đồ nướng hôm kia đã tiêu hóa hết, Tạ Lan Sinh liền cảm thấy rất đói! Toàn bộ bốn cái bánh bao gộp hai bữa trưa chiều đã gặm bằng sạch, nhưng vẫn rất đói!

Anh muốn ăn bánh bao! Cực kỳ muốn!!

Anh rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của những kẻ cướp đồ ăn kia!

Ánh mắt anh liếc nhìn trưởng phòng, biết mình là đồ ngu khi đã cho không hai cái bánh bao, có chút phiền não, ủ rũ.

Chú ý tới ánh mắt anh, trưởng phòng đầu trọc ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Đói bụng à?”

“...... Ơ.”

“Cuối cùng cũng đói rồi.” Trưởng phòng đầu trọc móc mấy cái bánh bao từ dưới gối đầu ra, ném cho Lan Sinh từng cái cho Lan Sinh, nói: “Ái chà...... Biết ngay sẽ có ngày này mà. Giữ lại giúp cậu hai ngày trước đấy.”

“......!!!” Tạ Lan Sinh vô cùng kinh sợ.

Hóa ra trưởng phòng đầu trọc cướp bánh bao là muốn trả lại cho anh sao? Là giúp anh giữ lại ư? Bỗng dưng, Lan Sinh cảm thấy lần bị tạm giam này cũng chẳng phải vô ích. Anh là một kẻ cảm tính, thích nhất là xem nhân tính thiện ác.

Hồi sau anh với trưởng phòng đầu trọc rõ ràng trở nên thân thiết. Trưởng phòng đầu trọc nói mình bị bắt khi đi phát quảng cáo, hai người tán chuyện đến tận mười giờ mới bị đuổi về giường ngủ.

Tạ Lan Sinh lại lấy áo trùm lên. Lúc này mùi hương của Sân Dã đã phai nhạt, Tạ Lan Sinh muốn bắt lấy, muốn giữ lại, song lại chẳng thể làm được, trong lòng anh dần dần hoang mang rối loạn.

Anh luyến tiếc. Cũng chẳng rõ, là luyến tiếc mùi đàn hương, là luyến tiếc sự quen thuộc, hay đơn giản chỉ là luyến tiếc Sân Dã. Sân Dã thật sự là một đầm lầy, sa chân bước vào, sẽ liền chìm đắm.

Sao không đưa hương thơm mới đến nữa chứ?

Tạ Lan Sinh đang có chút giận dỗi, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, lạch cà lạch cạch trong bóng đêm. Một viên cảnh sát đến gọi anh, dùng chìa khóa mở cửa phòng: “Tạ Lan Sinh đâu?! Mau ra đi!”

“???”

Tạ Lan Sinh đến cửa phòng, hỏi: “Để làm gì?”

“Đi ra!” Cảnh sát nói, “Bảo ra thì ra đi!”

Tạ Lan Sinh lại hỏi: “Để làm gì thế?”

Viên cảnh sát bị anh chọc giận liền cười: “Xem ra cậu vẫn còn lưu luyến lắm nhỉ? Được, không muốn ra thì thôi.”

“......!!!” Lan Sinh vội giữ lấy đối phương, “Đừng! Muốn ra! Muốn ra chứ! Cực kỳ muốn ra!”

Cảnh sát có chút không kiên nhẫn: “Vậy đừng lề mề nữa.”

“Vâng vâng!”

Anh đã quên hết những việc khác, song ngay tại nháy mắt bước khỏi cửa anh lại nghe thấy đại ca đầu trọc cất giọng nói: “Tạ Lan Sinh, đừng quay lại đây nhé!”

Tạ Lan Sinh quay đầu lại, cười đáp lời: “...... Ai! Ngài cũng vậy! Lần này được thả thì đừng quay lại đây nữa!” Anh cảm thấy, mình chắc chắn chẳng thể quên đại ca đầu trọc cho bánh bao này rồi.

Ký tên, xác nhận, lấy lại đồ đạc, Tạ Lan Sinh một lần nữa lại tự do.

Được phóng thích sớm hai ngày, anh có chút mù mờ, một viên cảnh sát nói với anh: “Chưa được năm ngày đã được thả, thật đúng là thương cậu lắm đấy.”

“...... Ơ.” Tạ Lan Sinh cũng không biết còn ai có thể giúp anh ra ngoài, ngoại trừ đoàn phim không ai biết anh bị tạm gian ở đây. Cha mẹ anh hẳn là có cửa, nhưng Tạ Lan Sinh chẳng thà không được thả, không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin.

Thật sự là người nào trong đoàn sao?

Mẹ nó chứ, thế mà lại vì ẩu đả mà bị giam ba ngày.

Mấy tên lưu manh ngu xuẩn động tay chân muốn chiếm hời từ nữ diễn viên, kết quả lại là anh bị ném vào trại tạm giam mấy ngày, dẫu cho cảnh sát mới vừa tiết lộ rằng đối phương vì tàng trữ vũ khí trái phép nên cũng chẳng may hơn là bao.

Làm xong thủ tục, đến khu đón người, Tạ Lan Sinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Thiên Tử đang chờ. Vu Thiên Tử đang xoa xoa hai tay, đi tới đi lui, như thể con thú bị nhốt.

“......” Thế nên người giúp anh ra tù, vẫn là người nào đó của đoàn phim sao? Là ai thế? Ai mà có quan hệ vậy? Vu Thiên Tử? Hay Hoa Quốc Quang?

Thấy Tạ Lan Sinh cuối cùng cũng ra, Vu Thiên Tử tiến đến nghênh đón, nói: “Đạo diễn Tạ!!!”

Tạ Lan Sinh gãi trán, có một chút ngượng ngùng: “...... Chào.”

Vu Thiên Tử lại cực kỳ nhiệt tình: “Đạo diễn Tạ của tôi ơi, ngài không sao chứ?!”

Tạ Lan Sinh bị đối phương cuốn theo, nở nụ cười: “Không, vẫn rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi......” Vu Thiên Tử kéo anh ra ngoài, “Đi thôi đi thôi, nhanh ra khỏi đây, thậm chí một giây đồng hồ tôi cũng không muốn chờ thêm ở chốn này. Đúng rồi, đại ảnh đế Sân cũng đến đó. Cậu ta không muốn bị người nhận ra, nên đang chờ ở cổng kìa.”

Tạ Lan Sinh gật đầu: “Ừ.”

Sân Dã thế mà cũng đến đây ư?

Cũng không biết tại sao, vừa nghe đến tên Sân Dã, Tạ Lan Sinh tức khắc xoay người, đi nhanh về phía cửa.

Đi qua sân nhỏ trống trải, ra đến cổng quả nhiên nhìn thấy Sân Dã.

Thật kỳ quái, rõ ràng chỉ là hai ngày không gặp mà anh lại vô cùng nhớ đối phương, sải mấy bước chạy đến, nghĩ muốn nhào lên thân người kia. Nhưng vừa chạy đến trước mặt đối phương anh mới phát giác không nên như vậy, liền dừng bước chân lại.

Chỉ nhìn bằng ánh mắt nồng nhiệt.

Sân Dã lại tựa như đọc được suy nghĩ của Tạ Lan Sinh, tiến lên một bước, vòng tay xiết chặt lấy eo anh, ôm vào lòng cảm nhận, ngẩng cổ lên, cười nói: “Quay về đoàn phim nhé?”

“Ừ, mau quay về thôi!” Tạ Lan Sinh cũng cười, “Gần bốn ngày không cạo râu rồi, lôi thôi nhếch nhác quá.”

Sân Dã chậm rãi thả người ra, ngắm nghía trong bóng đêm, đột nhiên vươn một tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Quá tối, không nhìn rõ lắm.”

Tạ Lan Sinh ngẩn ngơ, rồi sau đó rất nhanh hiểu được. Chần chừ chốc lát, liền đặt cằm lên đầu ngón tay kia, cọ trái cọ phải, hỏi: “Ráp chưa này?” Mùi hương nơi cổ tay của Đđi phương lại chui vào chóp mũi —— là mùi đàn hương xoa dịu anh trong phòng giam.

Sân Dã mỉm cười: “Có một chút.” Y nắm bàn tay trống rỗng đút vào túi, chỉ cảm thấy huyết dịch như sắp phá tan làn da mỏng manh nơi đầu ngón tay. Y chẳng ngờ Tạ Lan Sinh lại đồng ý đáp lại —— đây là lần đầu tiên đối phương chủ động đυ.ng chạm.

Tạ Lan Sinh chui vào chiếc Benz. Sân Dã ngồi ở ghế lái, anh ngồi ở ghế phụ, Vu Thiên Tử thì ở ghế sau cài dây an toàn thật cẩn thận.

“Sân Dã, ” Đi được một lúc, Tạ Lan Sinh mới nghĩ đến điều gì đó, “Cậu nhờ cha dượng giúp vụ ‘Tạm giam’ phải không?”

“Ừ, ” Sân Dã xoay bánh lái, “Ông ấy có không ít bạn bè làm ăn đang mở chi nhánh tại Trung Quốc, có chút giao tình với chính phủ, đưa anh ra không phải việc khó.” Nơi đó không phải chỗ cho người ở, chỉ năm ngày cũng không được.

Tạ Lan Sinh rất chân thành nói: “Cảm ơn.” Lợi hại quá thôi.

“Không có gì.” Sân Dã nói, “Hơn nữa thời gian cho《 Viên mãn 》 quá eo hẹp, ABC LAB thậm chí còn phải trực tiếp ký gửi phim âm bản đến liên hoan phim. Dựa theo thời gian đã định từ trước thì đã không còn mấy ngày có thể lãng phí được.” Sân Dã biết, bởi sự phổ biến của VCD tại Trung Quốc, Tạ Lan Sinh đến tháng 8 mới nghĩ đến việc quay《 Viên mãn 》 để dự thi. Song việc tuyển dụng nam chính đóng vai đồng tính tại giai đoạn trước không được thuận lợi, tốn nhiều thời gian hơn hẳn so với dự đoán, không dễ dàng gì mới tìm được Sử Nghiêm chấp nhận đóng Tài Khoan, kết quả lại không thể dùng.

Tạ Lan Sinh nói: “Đúng thế.”

Sân Dã hỏi: “Mấy ngày nay...... Không sao chứ?”

“Cũng tạm.” Tạ Lan Sinh xiết chặt tay, liều mạng chống trên đùi, cố gắng làm cho giọng điệu mang vẻ tự nhiên bình thường, “Tôi vốn đang sầu não, cảm thấy thời gian gấp gáp quá rồi, bởi vì...... Dẫu rằng mấy ngày thì vẫn chịu đựng được, nhưng hiện tại vừa mới khởi quay, tốt nhất là chớ nên lãng phí thời gian ở chỗ cảnh sát, chi bằng, sau này đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa, áp lực quá lớn.”

“Ừ.”

“Nhưng...... Tôi vừa nghĩ qua, mấy cảnh hôn cùng với lên giường của Tài Khoan Lang Anh trong 《 Viên mãn 》 tôi vốn tính là quay mất thời gian, cảm thấy được trong lòng mình khẳng định có phần kháng cự với đàn ông, cần phải dùng một chút kỹ xảo. Nhưng......”

Sân Dã: “......”

Tạ Lan Sinh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn lóe lên từng đợt trong mắt anh. Anh nghĩ đến cảm giác khi mình hôn yết hầu Sân Dã, còn có cảm giác được bao phủ bởi mùi hương của Sân Dã, an tâm đến vậy, chẳng hề có một chút chán ghét, nói: “Hiện giờ cảm thấy...... Chưa hẳn đã như vậy, có lẽ vẫn có thể đè nén một chút.” Nếu đã bị bức bách đến bước đường này, có lẽ cứ nhìn thẳng vào sự thật, một lần liền qua.

Sân Dã nghe hiểu những lời này.

Y đang lái xe, không thể nhìn Lan Sinh, nhưng mà, nghe được lời này, tay y phút chốc nắm chặt bánh lái, khớp ngón tay hữu lực xanh trắng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không ngờ được, vào tù rồi mà còn đi được tuyến tình cảm!

Noted: Có bạn nhỏ hỏi về phòng vệ chính đáng. Quá khứ áp dụng “Thương tổn ngang hàng”, người khác gây thương tích cho bạn bao nhiêu, bạn phòng vệ chính đáng bấy nhiêu. Hiện tại là phương pháp ngang hàng, chỉ cần hắn mang dao, thì bạn cũng có thể chém, đây là giải thích tư pháp mới nhất, thực tế có thể bất đồng.