Chương 2: Bái sư: Đồ đệ của ta là Sesshoumaru

Nhớ lại chuyện xưa ta không khỏi thở dài, phơi xong dược liệu ta đem theo đao, chuẩn bị lên núi thăm mộ, cũng đã hai năm kể từ ngày ông lão mất hôm nay là ngày giỗ của ông ấy.

Ở thế giới này ba năm, ta luôn có một cảm giác không chân thật, ta vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó khi thức dậy mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng là mỗi một ngày ta đều thất vọng.

Ông lão được chôn trên núi, nhìn xuống có thể thấy rõ thôn làng bên dưới. Ta nghĩ ông lão hẳn rất thích nơi này, ông có thể ngắm nhìn thôn làng từ nơi này lại có thể hòa mình cùng thiên nhiên.

Ta mang thức ăn bày ra trước mộ thắp cho ông lão một nén nhang, kể cho ông nghe những chuyện gần đây. Cho đến khi mặt trời sắp lặn ta mới trở về.

Trên đường về bỗng nhiên ta nghe được một tiếng động lớn, ta chạy đến thì thấy một con hồ ly ba đuôi đang đuổi bắt một con chó nhỏ. Chó con có bộ lông màu trắng, trên tráng có hình mặt trăng khuyết, tuy bị thương nhưng vẫn can đảm đối đầu với con hồ ly ba đuôi hình thể khổng lồ trước mặt.

Hồ ly hiển nhiên đã nhìn thấy sự xuất hiện của ta, nhưng thấy ta chỉ là một người bình thường không có một chút linh lực nên nó khinh thường mà bỏ quan. Chuyện quan trọng là nó phải bắt được con khuyển yêu trước mặt này.

Hồ ly xong tới muốn bắt đi khuyển yêu, khuyển yêu dù sao cũng còn nhỏ lại đang bị thương nhất thời không thể tránh thoát chỉ có thể chịu trận.

Ta nhìn con hồ ly trước mắt bỗng dưng muốn bật cười. Từ lúc ta sống ở đây, đây là lần đầu tiên có yêu quái dám đến địa bàn của ta gây sự mà còn dám bỏ qua ta, quả nhiên chán sống. Mùa thu hình như vẫn còn thiếu một cái áo khoát lông hồ ly đâu.

Ta vung đao lên khi chân nó chuẩn bị chạm vào chó con bỗng nhiên văng ra, một chân trước của nó đã bị ta chém đứt. Có lẽ hồ ly vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra phải mất một lúc nó mới nhận ra đã mất một chân.

Nó quay sang nhìn ta, vẻ mặt vừa tức giận vừa đề phòng. Nhân loại trước mắt nhìn qua hoàn toàn bình thường nhưng một đao lúc nãy chém ra uy lực kinh người, nó còn chưa kịp nhận ra thì chân đã bị cắt đứt. Hồ ly là nhất thông hiểu nhân tính cùng giảo hoạt, ở nó không biết rõ thực lực của ta phía trước hoàn toàn không dám lỗ mãng.

Nó nghi ngờ nhìn ta một lúc rồi hỏi.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi đến địa bàn của ta hỏi ta là ai?” Xem ra con yêu quái trước mắt này không biết bản thân đang ở đâu nha. Vậy để ta nhắc nhở nó vậy.

“Tan tên Miyuki. Ngươi đang ở địa bàn của ta”

Nữ pháp sư Miyuki hồ yêu đương nhiên có nghe qua, nghe kể rằng ba năm trước xuất hiện một vị lực lượng cường đại pháp sư đại nhân, ghét ác như thù, phàm là hung ác chuyên đi hại người yêu quái bị ngài bắt gặp đều gϊếŧ không tha.

Biết trước mặt mình là một người không thể trêu vào, nhưng hồ yêu lại không cam lòng như thế bỏ qua khuyển yêu.

“Miyuki đại nhân, đi nhầm vào địa bàn của ngài là ta thất lễ. Nhưng khuyển yêu trước mặt này cũng không phải người của nơi này, ngài có thể để ta mang nó đi sao?”

Dường như thấy được hồ yêu đang kiên kỵ ta, chó con không biết đã chạy đến bên chân ta lúc nào, lúc này đang dùng hai chân trước chạm vào quần ta nhưng thể muốn nhờ ta giúp đỡ. Ta bế chó con lên, trên cơ thể nhỏ bé vậy mà bị rất nhiều vết thương, vết thương nặng nhất ở chân sau còn đang không ngừng chảy máu.

Ta nhìn chó con có chút mềm lòng, nhẹ giọng hỏi nó.

“Ngươi có muốn ở lại đây với ta không? Nếu có thì gật đầu.”

Dường như hiểu ý ta, chó con nhanh chóng gật đầu. Lúc này ta mới hài lòng mỉm cười nhìn sang hồ yêu và nói:

“Như ngươi thấy, hiện tại khuyển yêu này là người ở đây, ngươi đi đi, chuyện hôm nay ta sẽ không truy cứu.”

“Nhưng là…”

“Ngươi không có cơ hội thứ hai, nhanh rời đi trước khi ta đổi ý biến ngươi thành áo choàng.”

Nghe như thế trắng ra uy hϊếp, hồ yêu không cam lòng ngậm cái chân đã đứt rời đi.

Sau khi hồ yêu rời đi, cô kiểm tra chó con trong ngực bị thương rất nặng đã hôn mê, xem ra do mất máu quá nhiều. Nếu là chó con bình thường lúc này hẳn là đã chết, nhưng với yêu quái thì có lẽ nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

Sáng hôm sau, trong sân nhà ta đến một vị khách. Người tới có mái tóc trắng dài, thân mặc chiến giáp, hoa quý trang phục, trên mặt còn có lưỡng đạo hoa văn sẫm màu. Tám chín phần là đến tìm chó con, thấy ta ra hắn lễ phép mà giới thiệu.

“Tại hạ là Khuyển Đại Tướng, phụ thân của Sesshoumaru khuyển yêu được ngài cứu hôm qua. Ta đến đây để cảm ơn ân cứu mạng của ân nhân.”

Ah, thì ra chó con là Sesshoumaru lúc nhỏ, hôm qua ta liền nghi ngờ. Nhưng không ngờ Khuyển Đại Tướng lại tự mình đến đây cảm ơn ta này thật hiếm thấy, bất quá ta đối với một con đa tình khuyển yêu cũng không có gì để nói, làm hắn mang con của mình đi thôi.

“Ngươi nói hôm qua bị hồ yêu đuổi gϊếŧ khuyển yêu sao, nó bị thương rất nặng nhưng ta đã giúp nó trị thương, hiện tại nó đang nằm nghỉ ở bên trong ngươi có thể vào xem. Không yên tâm nói ngươi có thể mang nó về chữa thương, ta tin tưởng ở phương diện này các ngươi sẽ làm tốt hơn ta.”

Dù sao ta chỉ học được một chút y thuật từ sư phụ, nóng ho cảm sốt cầm máu gì đó ta là có thể chữa trị nhưng nặng hơn thì, xin lỗi sư phụ là đồ nhi vô năng đã không học hết được y bát của người.

Nhưng dường như Khuyển Đại Tướng cũng không để ý đến vấn đề này.

“Ta đến đây chỉ muốn cảm ơn ân nhân đã cứu mạng khuyển tử, được ngài chữa trị tại hạ thập phần yên tâm. Vẫn là làm phiền ân nhân có thể chăm sóc khuyển tử thêm một thời gian.”

“Con của ngươi đang bị người khác đuổi gϊếŧ, chuyện này chẳng lẽ ngươi không quan tâm?”

“Ở chỗ của ngài làm sao có yêu quái nào cả gan đến cướp người.” Nói đến đây Khuyển Đại Tướng dừng một chút nhìn ta rồi tiếp tục nói.

“Lần này đến ta còn có một việc muốn làm ơn ngài, đổi lại ngài có yêu cầu gì có thể nói với ta.”

Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú, việc gì mà Khuyển Đại Tướng muốn ta giúp hắn đâu.

“Muốn ta giúp việc gì ngươi trước nói đi.”

“Ta hy vọng ngài có thể nhận Sesshoumaru làm đồ đệ.”

“Ha!……”

“Đổi lại ngài có yêu cầu gì có thể cùng ta nói”

Nhận Sesshoumaru làm đồ đệ? Tên này không đùa ta chứ.

Ai cũng biết Sesshoumaru điện hạ đẹp trai, lạnh lùng, cao quý là tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ, vậy mà lại nhận ta làm thầy, ta đây nào dám.

“Chuyện này trước tiên nên hỏi ý quý tử của ngài đi, hơn nữa ta tự nhận bản lĩnh còn chưa đủ để làm thầy Sesshoumaru.”

“Không! Ngài danh tiếng ta đã nghe từ lâu, với thực lực của ngài hoàn toàn có thể là sư phụ của Sesshoumaru, ta tin hắn cũng sẽ đồng ý.”

Mọi chuyện cứ như thế được quyết định. Sesshoumaru ở lại nhà ta, làm ta đồ đệ. Ta trước đây chưa từng làm thầy người khác cũng không được người khác chỉ dạy đánh nhau toàn dựa bản năng, nhìn nho nhỏ còn chưa thể biến hình thành nhân loại Sesshoumaru ta thở dài, không biết đứa nhỏ này đi theo ta tương lai sẽ thế nào.