Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[JJK] Ngàn Năm Chi Luyến

Chương 4: Bỏ chạy: Đây gọi là chiến lược tính lui lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn ở giữa trung tâm trận chiến hai người, Sesshoumaru có chút lo lắng. Sukuna danh hiển nhiên hắn có nghe qua, cái này hình người hành tẩu tai ách quỷ thần không một yêu nào không biết, số yêu quái bị hắn gϊếŧ phải nói là vô số.

Nhưng khác với sư phụ chỉ gϊếŧ cùng hung cực ác yêu quái, Sukuna hắn gϊếŧ tùy tâm trạng. Không chỉ yêu quái mà nhân loại, chú linh, chú thuật sư trong mắt hắn đều là con kiến.

Sư phụ phải đấu với Sukuna nói không lo lắng là giả, hắn có thể thấy được đang duy trì khoảng cách không muốn cùng hắn cận chiến đua thể thuật. Đương nhiên, hắn có thể nhìn ra Sukuna cũng có thể.

Hắn một cước đá văng thanh đao trong ta ra, lại xoay người cho ta một quyền vào bụng.

Chết tiệt! đau quá. Bị cơn đau kí©h thí©ɧ ta dồn sức vào nấm đấm, ăn miếng trả miếng cho hắn một quyền vào bụng, thừa dịp hắn đang đau ta nắm lấy một cánh tay hắn cho hắn một cái quá vai quăng ngã. Không ngờ lúc gần thành công hắn lấy lại được thăng bằng, nhân tiện bắt lấy cánh tay ta vòng ra sau bắt được cánh tay còn lại.

Lúc này hai tay của ta đã bị hắn khóa chặt lại từ phía sau, nhất thời không di chuyển được.

“Sukuna, tên khốn, có giỏi mau thả ta ra.” Ta lúc này có chút thẹn quá hóa giận, mẹ nó cái tư thế này nhìn kiểu nào cũng thật thấy thẹn có được không, vậy mà tên nào đó còn cố ý khıêυ khí©h ta:

“Sao, ngươi chỉ có thế này thôi sao, cố gắng lên nha, không thì sẽ chết đó.”

Mẹ nó, không thể nhịn được, ta co một chân dùng sức đá về phía sau vị trí giữa hai chân hắn, dưới rốn ba phân. Hắn ăn đau lập tức buông ta ra co người lại, đôi mắt trừng lên nhìn ta như không ngờ ta sẽ ra tay như thế.

Hừ, đối với nam nhân mà nói giữa hai chân vẫn luôn là điểm yếu cho dù là vua nguyền hồn thì cũng vậy thôi. Chặc! thật đáng thương.

Nhân lúc hắn còn đang không có tâm tình để ý đến ta, ta nhanh chóng nhặt “Thiên Linh Nha” mang theo Sesshoumaru rời đi. Nói giỡn! còn ở lại đợi lát nữa hắn khôi phục rồi đánh ta hay sao.

Ta ôm Sesshoumaru vào lòng, dùng tốc độ nhanh nhất tẩu thoát. Không biết chạy bao lâu, ta ước chừng hắn không thể đuổi kịp mới dừng lại. Lúc này ta mới nhìn Sesshoumaru từ lúc nãy đến giờ hắn vẫn luôn im lặng, ta có chút lo lắng sợ hắn bị thương.

“Sesshoumaru ngươi không sao chứ?”

“Con không sao.”

Thái độ hắn có chút kỳ lạ, nhưng ta kiểm tra xác thật hắn không hề bị thương nên cũng không hỏi thêm.

“Vậy được rồi, có vấn đề gì con cứ nói với ta.”

Sesshoumaru nhìn ta muốn nói lại thôi. Hắn thật không muốn nói hắn bị sư phụ chiêu thức vừa rồi dọa tới rồi, Ryomen Sukuna được xưng là vua nguyền hồn còn chịu không nổi một đá của sư phụ, nếu là hắn thì…thì thật không dám nghĩ.

Quả nhiên sư phụ ngài là mạnh nhất sao?

“Đúng rồi! Sesshoumaru, ta thấy phía trước có một tòa thành trấn chúng ta qua đó thuê một phòng khách sạn nghỉ nghơi đi.”

---

-Góc nhìn của Sukuna-

Vốn đang nhàm chán mà đi dạo, hắn thấy được cái kia nữ nhân thế nhưng dễ dàng đem lĩnh vực phá nát từ bên trong. Phải biết rằng, lĩnh vực rất khó đánh từ bên trong, muốn đánh bại lĩnh vực mà nói chỉ có thể dùng lĩnh vực.

Nhưng nữ nhân trước mắt này thậm chí không dùng đến chú lực, là do thanh đao kia sao? Thật thú vị.

Thế nên hắn muốn thử một chút xem thực lực của nữ nhân này thế nào, không ngờ trảm đánh của hắn lại vô hiệu với nữ nhân này. Thậm chí không cần né tránh, trảm đánh cứ thế đi xuyên qua cơ thể nữ nhân, thậm chí không để lại một vết xước.

Nếu trảm đánh vô dụng hắn liền dùng hỏa tiễn, thế nhưng lần này cũng bị nàng dễ dàng đánh bật ra. Đúng là thật thú vị, có thể làm lơ hắn trảm đánh có thể là thuật thức gì đâu, rõ ràng hắn thấy được nàng thậm chí còn không dùng chú lực.

Nếu vậy thì dùng thể thuật đi, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra nàng luôn tránh cùng hắn cận chiến. Thì ra là thế, không giỏi thể thuật sao.

Nhưng khi hắn đá văng thanh đao đi, ép nàng cũng hắn đánh cận chiến hắn chợt nhận ra, dường như nàng không có như trong dự đoán chịu quá nhiều tổn thương. Thậm chí khi nhận một đấm của hắn vẫn còn sức đánh trả, cho đến nàng đá hắn một cú rồi bỏ chạy, hắn chợt nghĩ trong đầu: Người này có còn là nữ nhân không?

---

Sau khi trở về nhà, ta đón tiếp vị khách, là Khuyển Đại Tướng. Hắn đến thăm con trai nhân tiện có chuyện muốn cùng ta nói.

Hắn nói với ta hắn có một lý tưởng là hy vọng người và yêu quái có thể hòa bình ở chung với nhau. Hắn ở chỗ ta thấy được cái này lý tưởng có thể thành công, muốn cùng ta mở rộng kế hoạch này.

Ta từ chối hắn. “Ngươi thấy được chỗ ta thành công mô hình nhưng lại không hiểu bên trong đó nguyên nhân sâu xa. Sở dĩ ngươi thấy ở đây con người và yêu quái có thể hòa bình ở chung là do có ta ở đây dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế, con người cho rằng ta sẽ bảo vệ họ khỏi yêu ma quỷ quái, yêu quái vì lấy lòng ta mà không dám làm hại con người. Nếu một ngày ta không còn tại đây nữa, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chung sống hòa bình cùng nhau?”

Thấy ta từ chối, hắn cũng không giận. Chỉ nhìn cách đó không xa Sesshoumaru đang nằm phơi nắng, cũng không nói chuyện như đang suy ngẫm lại lời ta nói.

“Nếu biết như thế tại sao ngươi còn…” nguyện ý bảo hộ này một phương nhân loại cùng yêu quái.

Hắn chỉ nói một nữa, nhưng ta có thể nghe hiểu ý của hắn.

Ta nhìn lên ngọn núi, nhẹ giọng trả lời. “Vì người nhận nuôi ta hắn là một cái thương chúng sinh đại phu. Hắn hy vọng ta có thể dùng này phân lực lượng bảo hộ này một phương, ta đã đồng ý với hắn.”

“Thì ra là vậy”

Biết được đáp án Khuyển Đại Tướng không ở lại lâu, hắn nói gì đó với con hắn một lúc sau đó cùng ta tạm biệt rời đi.

« Chương TrướcChương Tiếp »