Chương 11: Nếu để fan cô biết bộ mặt thật, có bao nhiêu vui vẻ

Tôi không có trả lời cậu ta, lạnh lùng đóng cửa, mặc kệ cậu ta có nghe được hay không thì tôi vẫn đem Mạnh Niệm Niệm đạp ngã ra đất.

Hiện tại cô ta với cá chết ngoài đường, giống như đúc.

Mấy ngày nay, mỗi lần cô ta có chút hi vọng thì đều sẽ biến mất ngay tức khắc, cô ta thật sự chịu không nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi mà khóc:

“Mày muốn cái gì? Ngô Nguyệt, mày buông tha tao được không, tao sai rồi, tao thật sự sai rồi, tao không dám nữa, mày buông tha tao đi!”

Cô ta sắp bị điên rồi, bắt lấy cổ chân tôi, hèn mọn chet đi được.

“Tao không nên bắt nạt mày, những gì mày trải qua thì bây giờ tao cũng đã trải qua rồi, hiện tại tao xám hối, mày còn muốn sao nữa?”

Tôi từ trên cao nhìn xuống cô ta, trong lòng không có chút gợn sóng gì.

“Tao muốn mày chết đi”

Mạnh Niệm Niệm nghe thấy lời này có chút kinh ngạc, bộ dáng yếu ớt đáng thương nháy mắt thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ ác độc, nhìn chằm chằm tôi:

“Mày đừng có quá mức! Tao mà chết thì mày cũng không thể yên ổn! Hơn nữa mày cũng chưa chết mà, tao đã bị mày tra tấn như vậy rồi, mày vừa lòng chưa?”

“Ngô Nguyệt, sao mày lại ác độc như vậy, mày còn là con người không! Mày vậy mà lại muốn tao chết đi!”

“Không sai biệt lắm thì đã cho mày mặt mũi rồi mà mày không cần.....Aaaa”

Mạnh Niệm Niệm thét chói tai, tôi hung hăng mà đạp lấy bàn tay cô ta, cô ta bắt đầu xin tha, tức giận bị dập nát, tôi nhàn nhạt mà đốt một điếu thuốc, cười lạnh:

“Thật sự tao vẫn thích bộ dáng khó chịu chảnh chó của mày”

“Mạnh Niệm Niệm, mày chưa xong”

“Mày thiếu tao, còn chưa trả hết mà”

Này chỉ là mới bắt đầu thôi.

Tôi chuẩn bị nhiều năm như vậy sao lại chỉ có nhiêu đây được.

Mạnh Niệm Niệm thật sự tuyệt vọng.

“Mày còn muốn cái gì...?”

Tôi nhả khói, trong mắt có chút chán ghét.

Nói thật thì mấy ngày nay tôi chơi quá nhiều nên có chút mệt mỏi.

Cho nên kế tiếp có thể tiến vào giai đoạn 2 rồi.

Tôi suy tư nhìn trần nhà, hỏi Mạnh Niệm Niệm:

“Mày nói xem, nếu như fans biết bộ dạng của mày, thì vui vẻ bao nhiêu ha?”

Rốt cuộc mấy ngày nay, tôi đã đọc vô số bình luận nguyền rủa tôi mau chet đi, nguyền rủa tôi xứng đáng bị bắt nạt, bởi vì tôi nghèo, bởi vì tôi chặn đường đi của chị yêu bọn họ.

Mạnh Niệm Niệm run rẩy một chút, giống như muốn phủi bỏ hết quan hệ:

“Những lời này là bọn họ tự nói, chứ tao có bắt họ nói đâu, mày gϊếŧ bọn họ đi, không liên quan tới tao! Không liên quan tới tao!”

Cô ta hận không thể bắt mấy đứa fans ngu ngốc đó đi tới trước mặt tôi thế tội giúp cô ta, dù sao những người đó luôn một mực nghe lời cô ta, bọn họ thích cô ta như vậy cho nên chet thay cô ta cũng đúng.