Chương 14: Bên anh là quãng đời đẹp nhất của em

Lúc đó, nụ cười của mẹ thật sự vui vẻ, con chó ở ngoài cửa sẽ sủa vài tiếng, đây có lẽ là khoảng thời gian vui sướиɠ nhất của tôi.

Trần Vũ ôm tôi, vỗ nhẹ vào lưng, thấy phía sau tôi có hộ lý và cảnh sát, anh ấy nhìn bọn họ cười:

“Đây là em gái tôi’

Trong mắt cảnh sát có chút không đành lòng.

“Con người đều sẽ thay đổi, hi vọng anh có thể nhìn ra được”

Bọn họ không xác định được tôi đảm nhiệm vị trí gì trong chuyện của Mạnh Niệm Niệm, nhưng có thể khẳng định chuyện này và tôi có liên quan với nhau.

Trần Vũ không có phản bác, chỉ là gật đầu, nói với hộ lý: “Lúc trước làm phiền cô rồi, tài liệu tôi đã điền xong rồi, từ hôm nay trở đi, cô để tôi chăm sóc cho cô ấy đi”

Hộ lý có chút ngạc nhiên, nhìn tôi một cái.

Thấy tôi không có phản đối, lúc này mới gật đầu.

Tiền lương của cô ta là do bệnh viện phát, hơn nữa không phải là chỉ chăm sóc cho mình tôi, nếu không phải vì tham tiền của Mạnh Niệm Niệm thì cô ta cũng không có tốt đến nổi chăm sóc riêng biệt cho tôi.

Xử lý xong mọi chuyện, Trần Vũ cong lưng, cõng tôi, bờ vai của anh ấy thực vững chắc, giọng nói trong trẻo mang theo sự nhẹ nhàng từ trước tới giờ:

“Nguyệt Nguyệt, anh mang em về nhà”

Gặp lại cha mẹ Trần, bộ dáng của họ vẫn giống trong trí nhớ, họ là đôi vợ chồng hiền lành, sống hòa thuận ôn hòa, họ nắm tay của tôi nói rằng trở về là tốt rồi.

Kỳ thật họ đều là người tốt, chỉ là đối với người ngoài thì có giới hạn nhất định thôi.

Rốt cuộc thì người đàn ông kia như con chó điên vậy, rất nhiều lần họ đã giúp tôi và mẹ. Vào lúc nửa đêm, bởi vì người đàn ông kia cầm dao chém nát cửa nhà họ nên họ mới chuyển nhà đi.

Biết chuyện của tôi, họ đã tìm tôi rất lâu, có lẽ là do thương hại tôi, vì sao mọi đau khổ của cuộc đời đều đè lên người tôi; cũng có thể là do áy náy, nếu lúc trước bọn họ không rời đi, thì có khi tôi đã có kết cục khác.

Mỗi lần nghĩ tới đây, tôi đều cảm thấy buồn cười.

Thế giới này rất kì lạ, người xấu thì không có chuyện ác nào mà họ không làm nhưng chỉ cần họ làm một chuyện tốt thôi thì vẫn được mọi người khen, một đống fans đi theo. Còn người tốt thì lại áy náy bởi vì một vụ việc chẳng liên quan gì tới mình, lại lo sợ, lại bất an lo lắng, giống như đã làm sai chuyện gì to tát lắm vậy.

Trần Vũ bận trước bận sau, anh ấy nói anh ấy làm bác sĩ, anh ấy có thể cứu giúp rất nhiều người.

Nguyệt Nguyệt phải chạy nhanh theo, mới có thể hoàn thành ước mơ của mình.

Ở nhà họ Trần mấy ngày, đây cũng là những ngày tháng thoải mái nhất của tôi sau mấy năm qua.

Trần Vũ cho tôi một thiết bị điện tử nhỏ, tôi cầm một cái, anh ấy một cái, chỉ cần tôi click mở thì anh ấy sẽ nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của tôi.

Tới ngày thứ 3, Mạnh Niệm Niệm xuất viện.

Ở cuộc họp báo trên TV, cô ta yếu đuối đáng thương, trên màn hình viết to chữ tôi là hung thủ gϊếŧ người, là ác ma từng giet chet ba mình.

“Ngô Nguyệt, chúng ta từng là chị em tốt của nhau, tớ hi vọng cậu chỉ là lạc đường thôi, sẽ biết đường quay về đây, 3 ngày sau, tớ ở đây đợi cậu, đợi cậu đem tất cả chuyện của chúng ta nói rõ ràng, tớ hi vọng cậu có thể tới đây.”

Cô ta lau nước mắt.

Không chút do dự mà đang ngầm hướng dẫn fans đặt tôi vào lò nướng, thay cô ta thieu chet tôi.

“Nguyệt Nguyệt, đừng xem”

Trần Vũ nhíu mày, chuẩn bị tắt TV.

Cha mẹ Trần đã đi du lịch từ hôm qua, bọn họ giống như đã mở được khúc mắc mấy năm qua, vô cùng vui vẻ mà đi.

“Anh”

Tôi nghiêng đầu: “Em muốn đi ra ngoài một chút”

“Được”