Chương 10

“Cô Cô, phu nhân muốn dọn thức ăn lên.” Trong lúc bà tử kia đang đứng lý luận với Lam Tuyết, một nha hoàn từ bên ngoài vội vàng tiến vào trong thúc giục.

Lam Tuyết nhận thức được nha hoàn này, nàng ta chính là Thu Vũ, người mà hôm trước nói chuyện với Xuân Dạ ở trong hoa viên.

Giờ cơm tuyệt đối không thể chậm trễ, đặc biệt là đối với những gia đình quyền quý như phủ Thượng Thư, nếu như để xảy ra sai sót gì thì người làm quản sự như bà ta cũng không tránh khỏi trách nhiệm.

“Tiểu nha đầu này không biết là con cái nhà ai, ngươi qua đây trông chừng nàng ta, để ta chuẩn bị thức ăn mang lên.” Bà tử kia nói xong lập tức đẩy Lam Tuyết về phía Thu Vũ.

“Cô cô, ngài đừng đi mà, nô tỳ đúng thật là người trong phủ của nhị tiểu thư…” Lam Tuyết chớp mắt, đi lên phía trước lôi kéo tay của bà ta: “Cô Cô, nhị tiểu thư đang đói bụng, nô tỳ nếu không mang đồ ăn qua đó đúng giờ, nhị tiểu thư nhất định sẽ đánh chết nô tỳ đó.”

Nàng vừa nói vừa giữ chặt lấy tay của bà tử kia, lôi kéo không cho bà ta rời đi.

“Buông ra!” Bà ta bị Lam Tuyết sống chết giữ chặt lấy, trong lòng gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng nhưng vẫn không thể dứt ra khỏi nàng được.

“Nô tỳ có thẻ bài, có thẻ bài mà!” Lam Tuyết nhìn bộ dạng bà ta nóng lòng như vậy, cảm thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng lấy thẻ bài nhặt được trên người của Xuân Dạ mấy hôm trước đưa cho bà ta.

Cái thẻ bài này đúng là có khắc hoa văn dành cho hạ nhân trong phủ Lam Nhụy, tên gọi là Xuân Dạ, vốn dĩ là lừa gạt đi qua ải cho nên chỉ có thể thừa dịp trong lòng bà tử quản sự này hốt hoảng mới lấy ra cho bà ta nhìn xem.

Bà tử kia đang gấp rút đi chuẩn bị đồ ăn, cũng không có chú ý nhiều thêm được nữa, vội vã sờ vài cái, nhìn thấy hình khắc hoa mẫu đơn trên thẻ xong liền trả lại thẻ bài cho Lam Tuyết.

Bà ta làm quản sự nhà bếp đã mấy năm, cái thẻ bài này là thật hay giả chỉ cần sờ qua là biết.

Cho nên bà ta vừa nhìn thấy biểu tượng hoa mẫu đơn, lại sờ vài cái xác nhận, lúc này mới khẳng định Lam Tuyết chính là nha hoàn mới tới hầu hạ trong phòng của Lam Nhụy.

“Mau dẫn nha đầu này đi lấy đồ ăn cho nhị tiểu thư đi.” Bà ta phân phó cho Thu Vũ mang nàng đi lấy đồ ăn xong lập tức vội vã rời đi.

“Vị tỷ tỷ này, tỷ mau dẫn ta đi lấy đồ ăn cho nhị tiểu thư đi.” Lam Tuyết giơ lên thẻ bài quơ qua quơ lại trước mặt Thu Vũ.

“Nếu như nhị tiểu thư chờ đợi đến sốt ruột rồi trách tội xuống dưới, ta cũng không biết phải làm sao…”

Thu Vũ nhìn nàng một chút, cảm thấy cái thẻ bài kia có chút quen mắt nhưng vẫn không nói gì, nhanh chóng dẫn nàng đến phòng bếp bên cạnh lấy cơm.

Lam Tuyết vừa mới đi vào đã nghe thấy mùi vị vịt nướng đặc trưng của Túy Tiên Lâu, nhớ lại hương vị lần đó làm cho nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Mấy ngày trước nàng và Tạ Hàm mỗi người ăn nửa con vịt, cảm giác ăn cũng không được thỏa mãn cho lắm.

Hắn khí lực lớn, động tác lại nhanh nhẹn, con vịt kia ba đến bốn phần đều rơi vào trong bụng của Tạ Hàm.

“Cơm trưa của nhị tiểu thư hôm nay còn có thêm vịt nướng của Túy Tiên Lâu.” Thu Vũ đưa hộp đồ ăn cho nàng.

Trên bàn đặt một cái đĩa sứ trắng tinh xảo, bên trên là vịt nướng đã được cắt nhỏ thành mấy khối đều nhau. So với đĩa thịt được cắt một cách tinh xảo này, nàng lại thích cái cảm giác của lần trước, trực tiếp dùng tay xé thịt đưa lên miệng cắn hơn.

Nàng cảm giác thịt vịt này cắt thành như vậy, mùi vị có vẻ như thiếu đi một chút.

Thu Vũ dường như sợ Lam Nhụy chờ đến sốt ruột, động tác nhanh chóng, thoắt cái đã chuẩn bị xong đồ ăn.



Đặt đồ ăn vào trong hộp xong, Lam Tuyết phải cố hết sức mới có thể nhấc nổi hộp đồ ăn này, đồ ăn của Lam Nhụy này so với nàng đúng là nhiều hơn gấp mấy lần, làm cho nàng xách cũng có chút quá sức.

“Vị tỷ tỷ này, thế còn đồ ăn của tam tiểu thư đặt ở đâu vậy?” Lam Tuyết đi được nửa đường liền quay đầu lại hỏi, muốn nhìn một chút xem đồ ăn của bản thân thì như thế nào.

Cũng không có mục đích gì khác, chẳng qua nàng chỉ muốn xem người trong phủ Thượng Thư có người nào còn chút lương tâm nhận ra, đến đổi cho nàng một cái thực đơn mới hay không.

Thu Vũ nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì tam tiểu thư?”

Nàng buộc phải lên tiếng nhắc nhở: “Chính là cái đứa ngốc kia ấy.”

“À, là con ngốc đó à?” Thu Vũ còn chẳng thèm bận tâm, phất tay chỉ về một hướng: “Ở bên kia.”

Lam Tuyết nhìn theo ngón tay của nàng ta, chỉ thấy một bàn đặt toàn rau xanh đã héo vàng, nhìn qua cơm ở bên cạnh đúng là vừa cứng vừa vàng.

“Gì?” Bàn tay đang cầm đồ ăn của nàng bất giác siết chặt, trên mặt nở một nụ cười, nói: “Hình như lúc trước nô tỳ từng thấy qua, đồ ăn của tam tiểu thư cũng không giống như vậy đi.”

“À…” Thu Vũ không hề để ý nói: “Lúc đại công tử còn ở đây đồ ăn chuẩn bị cho đồ ngốc kia cũng rất tốt, nhưng mà mấy hôm nay đại công tử có việc ra ngoài, chuẩn bị cho nàng ta ăn như vậy cũng đã không tệ rồi.”

Cuối cùng nàng cũng đành cười, nói vài lời từ biệt với Thu Vũ.

Xem ra ở trong cái phủ thượng thư này ngoài Lam Mộc, những người còn lại đối xử với nguyên chủ đúng là “rất không tệ”.

Nàng nhận cơm trưa của Lam Nhụy xong cũng không lập tức rời đi, nếu như nàng cứ như vậy rời đi, một lát nữa người từ trong phòng Lam Nhụy đến lấy đồ ăn không được thì chẳng phải bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra nàng hay sao?

Hiện tại Lam Mộc không có ở trong phủ, tạm thời nàng còn chưa muốn chọc đến Lam Nhụy.

Người phụ trách đồ ăn cho Lam Nhụy trong phòng bếp chính là Thu Vũ đã bị nàng lừa gạt thành công, đợi lát nữa người trong phủ của Lam Nhụy tới nàng cũng phải giả bộ diễn thêm một chút.

Lam Tuyết xách một chiếc ghế dựa ra, bắt ghế ngồi trước cửa phòng bếp, cứ có người tiến lại gần đây nàng liền kéo lại hỏi thăm một chút.

Những người đó nhìn thấy nàng mặt không đổi sắc, ngôn từ mạch lạc còn tưởng là trong phủ thượng thư có thêm hộ vệ canh chừng nghiêm ngặt, thành thật đem việc mình từ đâu tới đây sẽ đi nơi nào nói lại một lần cho nàng biết.

“Ấy, khoan đã! Ngươi là ai, tới đây để làm cái gì?” Lam Tuyết ngồi ở trước cửa phòng bếp, hai tay khoanh lại trước ngực, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

“Ta tới đây để lấy cơm cho nhị tiểu thư, ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như vậy?” Đông Thư đang muốn vào bếp lấy đồ ăn cho nhị tiểu thư, nhìn thấy một tiểu nha hoàn chưa từng gặp mặt lại dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với nàng ta, giọng nói lập tức đanh lại.

Dù sao bản thân nàng ta cũng là nha hoàn nhất đẳng bên cạnh nhị tiểu thư, người ở trong phủ dám nói chuyện như vậy với nàng ta cũng không được mấy người.

Bất quá làm nha hoàn cho nhị tiểu cũng có một khuyết điểm, chính là mỗi lần nhị tiểu thư tức giận người gặp họa đầu tiên chính là bọn họ, bị đồ vật ném trúng gì đó cũng là chuyện bình thường.

Sáng sớm hôm nay nàng ta đi khuyên bảo nhị tiểu thư dùng một chút điểm tâm liền bị Lam Nhụy ném một cái bình hoa vào đầu, bị cái bình kia đập đến chảy máu, trên trán hiện tại còn đang quấn vải thưa.

“À, thì ra là ngươi. Đứng đây đợi ta một chút.” Lam Tuyết từ trên ghế đứng dậy, lười biếng duỗi thẳng cái eo, người này đến cũng lâu nữa.

Hôm nay ánh nắng ấm áp, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ lướt qua, nàng ngồi ở trên ghế chờ bọn họ thiếu chút nữa đã ngủ gục rồi.

Đông Thư: “?”



Nàng chính là đang muốn trả thù đây.

“Về sau những chuyện như đưa cơm cho nhị tiểu thư này cứ giao cho ta, ngươi có thể về nghỉ ngơi được rồi.” Lam Tuyết chặn ngang nói, đem hộp đồ ăn vừa mới lấy cho Đông Thư nhìn sơ qua một chút.

“Bên trên cũng chưa có ai phát ra mệnh lệnh gì, ta làm sao biết được ngươi có phải là người đến giả mạo hay không?” Đông Thư này đúng là cũng có một chút thông minh, cũng không có lập tức tin tưởng lời của nàng.

“À, nếu vậy thì ngươi cứ đi hỏi quản sự Cô Cô một chút, ngài ấy hiện tại đang bận mang thức ăn lên, có vẻ đang bận rộn một chút…”

Bắt gặp vẻ hoài nghi trên mặt của Đông Thư, Lam Tuyết cũng không cảm thấy sợ hãi.

Cô cô quản sự kia đang bận mang đồ ăn lên phía trên, bận đến nỗi chân không chạm đất, lúc này nếu như có ai tới quấy rầy bà ta quả thực chính là tự mình tìm chết.

“Nếu như ngươi đã muốn đi đưa cơm mà nói, thì ngươi cứ đi đưa đi, ta cũng không muốn đi đưa cơm cho nhị tiểu thư.”

Lam Tuyết thấy nàng ta còn chưa chịu tin tưởng, chỉ có thể xuất ra một biện pháp cuối cùng “Lấy lui làm tiến.”

Lam Tuyết vừa nhìn thấy nàng ta liền hiểu, Lam Nhụy hiện tại đang bị chọc tức đến nỗi ăn cơm không vô, những nha hoàn này đến đưa cơm cho nàng ta còn phải bị đánh dài dài.

Đương lúc này mà muốn đưa cơm cho Lam Nhụy, chính là tự mình tìm ngược.

Nàng đem hộp đồ ăn nhét vào trong tay của Đông Thư xong liền giả bộ muốn rời đi.

“Ấy! Ngươi đợi đã.” Nàng ta vội vàng kéo Lam Tuyết lại.

“Đây là chuyện của ngươi thì tự ngươi đi làm đi, đừng nghĩ đến chuyện đùn đẩy cho ta.”

Đông Thư đem hộp đồ ăn nhét lại trong tay của Lam Tuyết, nhanh chóng xoay người rời đi.

Đợi nàng ta đi rồi, Lam Tuyết mới mở hộp đồ ăn ra nhìn xem.

Động tác vừa rồi của Đông Thư quá mạnh bạo, không biết có bị đổ canh ra hay không đây?

Nàng ăn cơm thích nhất là ăn canh nha, nếu như không có canh mà nói, cơm có ngon hơn nàng cũng cảm thấy như bị nghẹn.

Sau khi xác định thức ăn trong hộp không có vấn đề gì, nàng nhanh chóng xách hộp đồ ăn lên, đi về phía tiểu viện của mình.

Lam Nhụy đang tức giận đến váng đầu, giận cũng giận đến no rồi, nhất định là không muốn ăn cơm. Những người đến phòng bếp lấy cơm liên tục bị nàng lừa gạt, qua hai ngày cũng không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Mãi cho đến khi Chân Mi tự mình đi khuyên bảo Lam Nhụy.

---

Lời của tác gỉa đằng sau hậu trường…

Lam Tuyết: “Ta đúng là một đứa nhỏ lanh lợi!”