Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Đần Gả Cho Hoàn Khố Công Tử

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lại chọn thêm hai bộ nữa đi.” Lam Tuyết vừa nói vừa đi tới những chỗ khác.

Mặc dù nàng cũng không rõ y phục này được làm từ loại vải gì, nhưng nàng vừa sờ lên đã cảm thấy thích, nhất định là giá cả vô cùng xa xỉ.

Tạ Hàm có thể mua quần áo cho nàng thì nàng đã rất cảm kích hắn rồi, không cần thiết phải nắm trụi lông dê của hắn, mua một bộ ở đây xem như qua ải là được.

Thêu Nương cười cười, giống như có chút hiểu ý tứ của Lam Tuyết.

Vừa rồi nơi mà Thêu Nương dẫn nàng đến là chỗ để loại vải sang quý, khi đi lấy y phục cũng không thấy người nào khác, nhưng vừa ra đến bên ngoài lượng người lập tức tăng lên nhiều hơn.

Nàng không thích cùng người khác chen tới chen lui chọn đồ, nếu như gặp phải tình huống như vậy, bình thường đều là lựa chọn rời đi.

Nhưng mà tình huống hiện tại lại có chút khác biệt. Nàng chỉ là một thứ nữ không được sủng trong phủ thượng thư, cũng không thể không cố kỵ gì đi lấy tiền của Tạ Hàm được.

Lam Tuyết sửa sang lại tóc tai và y phục của mình, chậm rãi đi qua đó.

“Đây là ăn mày từ chỗ nào tới vậy?” Một quý nữ mặc y phục màu lam dùng ánh mắt khinh bỉ liếc thoáng qua người Lam Tuyết, còn dùng khăn tay che mũi và miệng nhanh chóng bỏ ra ngoài.

Ánh mắt của những quý nữ này vừa rồi chỉ đặt vào trên người của Tạ Hàm, tự nhiên là không có chú ý tới Lam Tuyết đi theo phía sau của hắn. Hơn nữa bọn họ ở cách Tạ Hàm và Thêu Nương rất xa, cũng không nghe được hắn nói cái gì.

Tiếp theo, cả đám quý nữ ở chỗ này tất cả đều che miệng che mũi rời đi, ánh mắt nhìn nàng giống hệt như đang nhìn một bãi rác di động.

Bị người khác nhìn rồi nói như vậy nhưng Lam Tuyết vẫn không hề tức giận, còn không bằng nói là nàng đã đạt được mục đích của mình rồi.

Nàng không thích cùng với người khác chen chen lấn lấn chọn đồ, những quý nữ này bỏ đi ngược lại càng khiến cho nàng yên ổn vui sướиɠ.

Nhưng nàng lại sợ sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của Tú Xuân Các, trong lòng có chút không nỡ, len lén liếc nhìn những cô nương đang rời đi kia.

May mà bọn họ hình như chỉ đổi một cái địa phương khác lựa quần áo, lúc này nàng mới hơi yên lòng một chút.

Cũng giống như việc nàng sẽ không vì một đĩa đồ ăn khó nuốt mà bỏ qua nguyên một bàn đồ ăn, nhóm quý nữ kia cũng thế, bọn họ không cần thiết bởi vì Lam Tuyết mà từ bỏ không đi dạo phố.

Những quý nữ yêu kiều như hoa kia chỉ là không quen nhìn cái dáng vẻ như ăn mày này của nàng. Nhưng mà gia giáo của bọn họ đều không cho phép họ nhục mạ Lam Tuyết, rốt cuộc sau khi bỏ lại vài câu không đau không ngứa thì lập tức rời đi.

Không phải ai cũng giống như Lam Nhụy, không nói đạo lý như vậy.

Hiện tại người đã đi hết, Lam Tuyết cũng có thể tiếp tục lựa chọn quần áo.



“Bộ y phục này hẳn là thích hợp với Tuyết cô nương.”

Những thứ này tất cả đều được Thêu Nương nhìn ở trong mắt, nhưng bà ấy cũng không hỏi, ngược lại còn xem như không nhìn thấy gì tiếp tục dẫn Lam Tuyết đi lựa quần áo.

Nhiều năm lịch duyệt nói cho bà ấy biết hiện tại chỉ cần tiếp tục làm tốt bổn sự của bản thân là được rồi.

Thêu Nương lấy ra một kiện áo ngắn màu xanh thêu hoa lan tươi mát, so với cái thạch lựu quần vừa nãy có vẻ thanh nhã hơn rất nhiều.

Cái áo ngắn này vừa thanh nhã lại mát mẻ, thiếu nữ như Lam Tuyết mặc lên người càng lộ ra vẻ xinh đẹp đáng yêu, giống như hạt sương long lanh trong trời đất đọng lại trên cỏ cây vào mỗi sớm mai.

Vừa nãy nàng còn cố ý nhìn đến giá cả của bộ y phục kia, đã không mắc lại còn đẹp, điều này làm cho nàng hết sức hài lòng.

Thêu Nương nhìn thấy nàng đã vừa ý, đang định dẫn nàng đến phòng thay quần áo lại bị một giọng nói mềm mại gọi lại.

“Thêu Nương, mau lại đây giúp ta lựa quần áo.” Vừa dứt lời, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một nữ tử mềm mại dịu dàng. Cô gái kia mặt mày tinh xảo giống y như là tiên nữ bước ra từ trong cung nữ đồ.

Nàng ta mặc một thân y phục trắng thuần, vạt áo mềm mại phiêu bồng, thân váy bồng bềnh xòe ra như một đóa hoa nở rộ.

“Thì ra là Tiêu Nguyệt cô nương tới, hôm nay như thế nào lại có hứng thú đến Tú Xuân Các của chúng tôi đây?”

Thêu Nương nhìn thấy người đến là Tiêu Nguyệt, lập tức vui vẻ ra mặt, nhưng cũng không có lập tức đi đến chỗ nàng ta.

“Nghĩ đến thì tới thôi, còn hy vọng Thêu Nương sẽ giúp ta chọn ra vài bộ quần áo phù hợp.” Tiêu Nguyệt nhìn Lam Tuyết và Thêu Nương lộ ra một nụ cười tươi.

Nhưng mà ánh mắt nàng ta cũng giống như những quý nữ kia, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, lúc nhìn lướt qua cái áo tay ngắn Lam Tuyết đang cầm trong tay thì sự khinh thường trong mắt càng thêm lộ rõ.

Đây là ăn mày từ chỗ nào tới, cũng dám tới Tú Xuân Các này mua đồ?

Chẳng lẽ không sợ bị người khác cười tới rụng răng hay sao?

Thời điểm Tiêu Nguyệt đang đánh giá Lam Tuyết, Lam Tuyết cũng nhìn lại nàng ta.

Đầu tiên, chủ yếu là do Tiêu Nguyệt lớn lên thật sự rất đẹp, nét đẹp dịu dàng xen lẫn tú lệ của nữ tử Giang Nam trên mặt của Tiêu Nguyệt hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Thứ hai, chính là bởi vì Tiêu Nguyệt là nữ phụ số một trong quyển sách này.

Một đóa bạch liên hoa di động, ngoài mặt thì dịu dàng nhưng bên trong lại không ít lần ngầm gây chuyện giá họa cho nữ chính.

“Tiêu Nguyệt cô nương cứ thong thả đi lựa trước, tôi còn phải dẫn Tuyết cô nương đi phòng thay quần áo nữa.” Thêu Nương chỉ nói mấy câu khách sáo với Tiêu Nguyệt, sau đó nhanh chóng dẫn theo Lam Tuyết đi vào trong.



Bên nào nặng, bên nào nhẹ, bà ấy vẫn phân biệt được rõ ràng.

“Thêu Nương”. Nha hoàn mặc y phục màu tím đi theo bên cạnh nàng ta mở miệng nói: “Phàm là khách nhân đến Tú Xuân Các mua đồ, hình như tất cả đều biết phòng thay đồ ở chỗ nào mà?”

“Chẳng lẽ vị cô nương đây là lần đầu tiên tới chỗ này sao?” Nha hoàn kia khẽ hất cằm, trên mặt hoàn toàn là vẻ khinh thường.

“Tú Xuân Các không phải là chỗ ai cũng có thể đi vào, Thêu Nương, người như vậy mà bà cũng dám để cho nàng ta tiến vào à? Chẳng lẽ không sợ làm dơ mắt của tất cả cô nương ở đây hay sao?”

Lời nói của nha hoàn áo tím hoàn toàn không có chút gì gọi là khách khí, gom nàng và Thêu Nương chung một chỗ mà mắng.

Mắng nàng là ăn mày, còn mắng luôn Thêu Nương không biết cách buôn bán.

Trên mặt Thêu Nương đã sắp không kiên nhẫn nổi nữa, đang định nói Lam Tuyết là do Tạ Hàm dẫn đến thì Tiêu Nguyệt đã mở miệng trước:

“Tía Tô, đừng như vậy. Chuyện người khác muốn bước vào Tú Xuân Các ngươi cũng không có tư cách gì mà đi ngăn cản. Vị muội muội này muốn vào thì cứ vào thôi, chuyện này cũng là việc hết sức bình thường.” Tiêu Nguyệt ở bên cạnh nhìn cảm thấy đã đủ rồi, đúng lúc lên tiếng ngăn lại.

Ở trong mắt của người bên cạnh Tiêu Nguyệt thì nàng ta chính là tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ đương nhiên phải đi bảo vệ kẻ yếu.

“Cho dù là lần đầu tiên người ta tới đây thì cũng không nên nói nàng ấy như vậy.”

Trên mặt Tiêu Nguyệt hiện ra nụ cười dịu dàng như gió xuân, tiếp tục nói:

“Vị cô nương này sợ là không có đem đủ tiền đi, vậy thì quần áo trong Tú Xuân Các này cô nương cứ tùy ý lựa chọn, tỷ tỷ mua tặng cho muội.”

Tiêu Nguyệt cười đến vô cùng dịu dàng, ngược lại thật sự giống như một vị đại tỷ ôn nhu lương thiện. Nhưng mà những lời này của nàng ta lại có thể hoàn toàn phá hủy một tâm hồn thiếu nữ linh động.

Ở trước mặt mọi người bị người khác quở trách, cho dù là ai cũng chịu không được.

Tiêu Nguyệt tuyệt đối không sợ Lam Tuyết không phối hợp, những lời này của nàng ta chính là vừa đấm vừa xoa. Nếu đổi lại là những quý nữ thường lui tới đây nghe được những lời kia, nhất định đã sớm xấu hổ chết đi được, làm sao có thể thật sự đi chọn đồ.

Thêu Nương vừa nghe xong những lời này lập tức quan sát biểu tình của Lam Tuyết, quý nữ nhà bình thường nếu như bị nói đến như vậy phần lớn đều sẽ trực tiếp khóc lên. Xem ra bà ấy vẫn nên nhanh chóng mời Tạ Hàm đi ra mới được.

Thế nhưng thái độ của Lam Tuyết lại khiến cho Thêu Nương có chút chần chờ, trên mặt nàng nở nụ cười tươi như hoa, cười đến híp cả mắt lại, nhìn qua hết sức khả ái.

Thấy biểu cảm của Lam Tuyết như vậy, bàn chân vừa dịch chuyển của Thêu Nương lập tức khựng lại.

Xem thái độ của Tuyết cô nương hình như nàng đã có cách ứng phó rồi, đại khái là nàng có cách hành xử của riêng nàng, hay là nên đứng lại quan sát thêm một chút vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »