Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kế Hoạch Bước Vào Tim Nàng

Chương 8: Nơi bí mật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm nay, chủ tịch tập đoàn Chu thị chính thức bắt đầu trở thành một nhân viên phục vụ. Đã 8 giờ 30 sáng nhưng cô vẫn còn đang lạc vào trong giấc mơ ngọt ngào vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Nàng vẫn theo thói quen hằng ngày 7 giờ 30 đã thức dậy, tuy rằng hôm nay quán có thêm một người nhưng nàng vẫn là thức dậy sớm để chỉ việc cho cô. Nàng chuẩn bị xong mọi thứ cũng đã hơn 8 giờ, nàng nghĩ “không biết chị ấy đã làm được những gì rồi.” nàng vừa nghĩ vừa cười. Không như nàng nghĩ không những chưa làm được gì mà là người vẫn chưa thấy xuất hiện. Đã 8 gờ 30 phút quán cũng tới giờ mở cửa rồi nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để mở cửa. Nàng nghĩ “Nếu đã như vậy rồi thì mình đi siêu thị, mua một số thứ, dù sao có mở cũng không thể giàu được mà nghĩ một bửa cũng không bị đói.” Nghĩ xong thì nàng dọn dẹp quán sơ qua rồi bắt đầu đi bộ ra trạm xe buýt. Nàng có một chiếc mô tô nhưng nàng vẫn thích đi xe buýt vì mỗi lần đi siêu thị nàng đều tay sách nách mang, đi xe buýt sẽ tiện hơn nhiều. Nàng đút 2 tay vào túi áo khoác thong dong đi đến trạm, trên đường đi cái nắng ói bức làm lưng nàng đổ mồ hôi. Vừa đến trạm thì xe buýt cũng chạy tới, nàng lên xe đi đến hàng ghế cuối cùng chọn một chô gần cửa sổ để ngồi.

Gần 9 giờ cô từ trong mơ trở lại thế giới thực, ngồi dậy vương vai ưỡng ngực, đã lâu lắm rồi cô mới ngủ được một giấc ngủ vừa dài vừa ngon như hôm nay. Cô vớt lấy điện thoại xem thời gian, vừa mở điện thoại lên thì cô la một tiếng thất thanh, “A…xong rồi.” cô phóng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ thoái mái năng động. Cô bắt đầu chạy nước rút trên đường cô nghĩ “ ngày đầu tiên đi làm đã đi trễ rồi, không những đi trễ bình thường mà là trễ đến lợi hại, em ấy nhất định sẽ trừ lương của mình.” Nàng vừa thở vừa nghĩ, vừa chạy đến quán thì thấy quán vẫn đóng cửa, vì lúc đi ăn nàng đã đưa chìa khóa cho cô nên cô mở cửa đi vào. Cô bước vào quán gọi nàng “ tiểu Hi, tiểu Hi…”nhưng không có ai trả lời cô cũng không biết làm gì, nên ngồi đợi…

Nàng đã mua được một xe đồ, đều là đồ ăn đóng hộp và thức ăn nhanh. Nàng không thích nấu ăn vì nó làm tốn rất nhiều thời gian. Bước ra siêu thị cũng đã là buổi trưa, nàng vội chạy đến trạm xe buýt. Về đến quán nàng mở cửa đi vào thì thấy cái người nào đó đang ngồi đọc sách dáng vẻ vô cùng thoải mái, không có điểm gì sợ hãi của một nhân viên đến muộn nên có.

Thấy nàng tay sách nách mang đang đứng nhìn nàng, cô vội đóng sách lại đi đến giúp nàng đem cái túi đồ để lên quầy bar.

Chu Lạc Y: “Em đi mua đồ sao không gọi chị?”

Hàn Hi: “Chị đến muộn. Em đây vẫn là người tốt không có ý xấu làm phiền đến chị.”

Chu Lạc Y: “Chị biết sai rồi, hôm qua chị không ngủ được gần sáng chị mới ngủ nên chị mới ngủ quên…em đừng trách chị.”

Hàn Hi: “Em không trách chị…” nàng suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm câu “Em đã trừ lương chị rồi.”

Chu Lạc Y: “Không phải chứ, chỉ chị có phạm lỗi một lần, em trừ lương chị sẽ bị đói…hic.” Cô làm vẻ mặt tội nghiệp để nói.

Hàn Hi thấy vẻ mặt tội nghiệp của cô nên cũng không muốn dọa cô nữa nàng nói “Được rồi, em không trừ lương chị.”

Chu Lạc Y: “Cảm ơn bà chủ, bà chủ là tốt nhất.”

Hàn Hi: “Nhưng hôm nay chị cũng không có lương, vì quán đóng cửa không bán, quán đóng cửa không bán không có doanh thu đồng nghĩa em không có tiền trả lương.”

Chu Lạc Y: “Bà chủ thật rõ ràng nha.” Cô nghĩ dù sao cô cũng không thiếu tiền nên nói bâng quơ mà câu rồi cười

Hàn Hì cười rồi đi lên lầu tắm, vì chạy dưới trời nắng nóng nên người đầy mồ hôi rất khó chịu. Cô ở dưới lầu mở túi đựng đồ ra xem thử có gì để sắp xếp không, khi mở ra thì cô thấy bên trong đều là đồ hộp và thức ăn nhanh. “Em ấy đều ăn những thứ không dinh dưỡng này sao…đều là những đồ ăn rẻ tiền còn không tốt cho sức khỏe.”. Cô hiểu tại sao nàng lại gầy đến như vậy rồi. Đang mải mê suy nghĩ nên khi nàng đến gần cô cũng không biết.

Hàn Hi: “Hôm nay không làm, chị không đi chỗ khác kiếm tiền sao, nếu không là sẽ bị đói đó nha..” nàng nói nhưng trong mắt nàng đều là ý cười, nàng là muốn chọc cô một chút.

Chu Lạc Y: “Em không định cho chị ăn sao…chị biết nấu ăn nếu em không ngại chị sẽ nấu cho em…được không?”

Hàn Hi: “Chị biết nấu ăn?”

Chu Lạc Y: “Em đừng coi thường chị nha, chị nấu rất ngon đó…”

Hàn Hi: “Được rồi, nếu chị đã nói vậy thì là vậy đi…nhưng giờ em đói rồi, nên để bửa khác đi…” nói xong nàng lấy 1 hộp ba tê và 2 miếng bánh mì, ngồi xuống bàn ăn một cách tự nhiên.

Cô thấy nàng cứ như vậy mà ăn trong lòng rất khó chịu, mà cái khó chịu này cô không giải thích được. Cô chạy đi lấy cái ghế đem vào đặt ngay cạnh nàng, lấy một miếng bánh mì sandwich và cùng ăn với nàng.

Hàn Hi: “Mai nay chị mà đi làm trễ em sẽ đuổi việc chị…”

Cô đang thoải mái ăn khi nghe nàng nói đuổi việc mình thì bị mắc nghẹn, nàng thấy cô mắc nghẹn thì đứng dậy rót cho cô lý nước. Uống nước xong thấy đỡ rồi cô nói.

Chu Lạc Y: “Em vậy mà muốn đuổi việc chị.”

Hàn Hi: “Không phải em muốn mà là chị muốn bị đuổi việc.”

Chu Lạc Y: “Em rõ ràng muốn đuổi việc chị.” cô ủy khuất nói.

Hàn Hi đứng dậy “dù sao hôm nay quán cũng đóng cửa chị muốn đi dạo không?”

Chu Lạc Y: “Nếu em không đuổi việc chị thì chị sẽ đi.”

Hàn Hi: “Nếu chị không đi em sẽ đuổi việc chị.”

Chu Lạc Y: “Em là tiểu hỗn đản.” sao lúc mới gặp em ấy kiệm lời lạnh lùng lắm mà sao bây giờ mình nói cái gì em ấy cũng cãi lại vậy, cái dáng vẻ lạnh lùng đó có phải dùng để lừa người không, dù sao mọi người bây giờ đều thích những người mang dáng vẻ như vậy mà.

Hàn Hi: “Bây giờ vẫn còn sớm, đợi chút nữa rồi đi, chị trở về nghỉ ngơi đi bao giờ đi em sẽ gọi.”

Chu Lạc Y: “Không muốn, chị muốn ở đây, ở nhà một mình rất chán á…”

Hàn Hi: “Ở đây cũng chán không kém.”

Chu Lạc Y: “Ở đây có em không chán.”

Nàng nghe cô nói vậy thì quay mặt đi lên phòng, khi nghe cô nói như vậy thì tim nàng đập nhanh hơn một nhịp. Nàng không biết tại sao từ khi cái người này xuất hiện thì tim nàng hay đập nhanh. Nàng nghĩ “chắc tại lâu rồi chưa có ai nói chuyện với mình như vậy, nên mình mới như vậy.” nàng nghĩ nghĩ rồi cười trừ, bật máy lạnh 15 độ rồi đi ngủ.

Cô thấy nàng xoay người đi lên lầu thì nghĩ “ không ngờ em ấy dễ ngại ngùng như vậy.” cô ngồi không cũng không có việc gì làm, ban đầu cô định đi làm xong sẽ đến tập đoàn khảo sát. Nhưng giờ vẫn là hơn giờ 2 rồi cũng đồng ý đi dạo rồi, có nên đến không hay để ngày mai. Suy nghĩ một hồi cô quyết định vẫn là nên đến. Cô ra khỏi quán khóa cửa đàng hoàng, rồi trở về căn hộ của mình, đến gara lái chiếc Porsche đến tập đoàn. Ngồi trong xe cô gọi cho thư ký của mình.

Trịnh Thư: “Tôi nghe Chu đổng.”

Chu Lạc Y: “Tôi đang đến, cô chuẩn bị đi.” Nói xong không đợi thư ký trả lời cô đã tắt máy.

Cô xuống xe đi đến trước cửa tập đoàn, ngẫn đầu ngắm nhìn một lúc rồi đi vào. Thấy cô đi vào lễ tần liền hỏi cô tên gì, cô muốn gặp ai, cô đã hẹn trước hay chưa.

Chu Lạc Y: “Tôi là Lạc Y, muốn gặp thư ký Trịnh Thư, đã hẹn trước đó rồi.” cô vui vẻ trả lời, cô không nói ra họ của mình cho họ biết.

Thấy cô nói vậy lễ tân gọi cho Trịnh Thư “Thưa cô, có người tên Lạc Y nói muốn gặp cô và đã hẹn trước.”

Trịnh Thư: “Tôi biết rồi.” trả lời xong cô vội chạy xuống.

Chu Lạc Y khi thấy cô đi xuống thì cũng đi tới, vì phải diễn cho giống một người bạn nên cô đi tới và nói “a…Trịnh Thư lâu ngày không gặp…mình rất nhớ cậu a…”

Trịnh Thư nghe cô nói vậy thì ngại ngùng nhưng vì đã làm tư tưởng tâm lý từ trước nên cũng rất nhanh nhập vai.

Trịnh Thư: “Nhớ mà giờ cậu mới chịu đến gặp mình.”

Chu Lạc Y: “Tại mình bận mà…cậu biết đấy làm người lớn thì có rất nhiều việc để làm mà.’

Trịnh Thư: “Được rồi, đi theo mình.” Cô muốn xả vai, cô có thể lên rừng vượt biển nhưng cô không muốn cùng lão bản nhà mình đóng vai chị me bạn bè.

Hai người vừa rời khỏi thì mọi người xung quanh bàn tán, “Thư ký Trịnh vậy mà có một người bạn xinh đẹp đến như vậy.”, “Cô ấy có phải là minh tinh không, nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy xuất hiện trên tivi.” Có người lại nói “không biết cô ấy có bạn trai chưa, đẹp như vậy mà.”…

Khi bước vào phòng thư ký cô ngồi xuống ghế rồi nói “Cô đưa bản kế hoạch hợp dự án hợp tác với công ty Mộ thị cho tôi xem.”

Trịnh Thư đi lấy và đặt xuống bàn cho cô. Cô cầm lên xem, công ty nhà họ Mô chuyên cung cấp thực phẩm đóng hộp, làm ăn rất tốt, hàng hóa đạt tiêu chuẩn vệ sinh.

Chu Lạc Y: “Người phụ trách dự án hợp tác lần này là Mộ Tư?”

Trịnh Thư: “Đúng vậy thưa Chu đổng, tôi đã có điều tra sơ qua lai lịch của hắn. Tuy rằng cha hắn là một người rất chu toàn, trong việc làm ăn rất nghiêm túc nhưng hắn lại là một kẻ vô dụng chỉ biết tạo rắc rối cho cha hắn.”

Chu Lạc Y: “Nếu vậy tại sao lại muốn hợp tác, tập đoàn của tôi thiếu người để hợp tác sao.” Các tập đoàn khác đều muốn có một cơ hội hợp tác với tập đoàn của cô.

Trịnh Thư: “Ách cài này…là Cung tổng muốn ạ.”

Chu Lạc Y: “Được rồi, tôi sẽ đi gặp Cung tổng để nói chuyện.”

Cô mở cửa phòng đi vào. Cung Dương thấy cô thì nói “Em đến rồi ngôi đi.”

Cô ngồi xuống nói “Em nghe thư ký Trịnh nói anh muốn hợp tác với công ty nhà họ Mộ?”

Cung Dương: “Đúng vậy, bên công ty họ cung cấp đồ hợp đạt được những tiêu chuẩn mà siêu thị mình cần, công ty họ cũng được đánh giá cao về mảng này. Anh biết người thực hiện dự án này bên họ là một tên vô dụng. Nhưng em nghĩ đi công ty hắn được bên mình hợp tác phải nói là cơ hội ngàn năm có một của họ. Cha của hắn sẽ không để một kẻ vô dụng như hắn làm hỏng dự án này.”

Chu Lạc Y: “Vậy nếu như hắn làm hỏng dự án này thì sao?”

Cung Dương: “Vậy thì anh sẽ xóa sổ công ty nhà hắn khỏi giới kinh doanh…”Anh cười và trả lời. Anh từ lâu đã xây dựng được những mối quan hệ quan trọng. Đặc biệt người yêu của anh lại là lão đại giới hắc đạo.

Chu Lạc Y: “Được, tùy anh quyết định.” Nói xong cô xem cũng đã 4 giờ chiều rồi.

Chu Lạc Y: “Em có việc đi trước.” nói xong cô đứng dậy.

Cung Dương: “Được. Có việc cứ liên lạc cho anh.”

Cô mỉm cười mở cửa rời đi. Ra xe cô nhắn cho thư ký là cô đã đi để thư ký biết. Chạy đến quán cũng là hơn 4 giờ. Cô mở cửa đi vào thì thấy nàng đang ngồi đọc sách.

Chu Lạc Y: “Em dậy rồi, chúng ta đi thôi.”

Hàn Hi đóng sách lại nói “được.”

Trên đường đi cô vào cửa hàng gần đó mua một cây kem cho nàng.

Chu Lạc Y: “Cho em.”

Hàn Hi: “Cảm ơn chị,” nói xong cô nhận lấy cây kem và ăn.

Chu Lạc Y thấy dáng vẻ ăn kem của cô rất đáng yêu, không kìm được liền sờ đầu cô một cái rồi nói “ngoan.”

Hàn Hi: “…”

Chu Lạc Y: “Em muốn dẫn chị đi đâu.”

Hàn Hi: “Một nơi bí mật của em.”

Cô tỏ vẻ tò mò hỏi lại “Là một nơi như thế nào?”

Hàn Hi: “Đến rồi sẽ biết.” vừa ăn kem vừa trả lời.

Sau một lúc đi bộ thì cũng đã đến nơi. Nàng nói “ Đến rồi.”

Chu Lạc Y: “Chị không biết lại có một nơi đẹp như thế này a…”

Hàn Hi: “Trong một lần đi tìm chỗ ở em vô tình biết đươc.”

Chu Lạc Y: “Đúng là một nơi rất tốt để thư giãn.” Nơi này vừa có cây xanh vừa có thể ngắm được bầu trời trong xanh, vừa không có khói bụi của thành phố, tuy vẫn thuộc trong thành phố nhưng lại có không khí trong lành.

Hàn Hi: “Mỗi khi tâm trạng không tốt em đều đến đây, chị là người đầu tiên em quen biết ở thành phố này cũng là người đầu tiên em dẫn đến chỗ này.”

Chu Lạc Y: “Thật vinh hạnh a, nhưng em không có bạn bè sao?” cô thắc mắc qua điều tra cô cũng đại khái biết được em ấy chuyển đến thành phố này cũng được 2 năm rồi. Nhưng lại nói mình là người đầu tiên em ấy quen.

Hàn Hi: “Trước đây đã từng có nhưng từ khi em chuyển đến đây em đã cắt đức liên lạc với mọi người.”

Chu Lạc Y: “Tại sao?”

Hàn Hi: “Vì em sợ.” cô sợ cái cảm giác đang có rồi đột ngột lại mất đi, cái cảm giác đó rất đau.

Chu Lạc Y: “Tại sao em lại sợ?”

Hàn Hi: “Không có gì, chị thì sao tại sao lại chọn làm một người lang thang. Chị cũng đã 30 tuổi rồi?”

Cô nghe nàng hỏi vậy thì có chút bất ngờ vì không nghĩ đến cô sẽ hỏi vậy. Nhưng vì tố chất tâm lý tốt nên cô nói “Vì cuộc đời này có những thứ như ý và đương nhiên cũng có những thứ bất như ý.”

Hàn Hi: “…”

Cô thấy nàng im lặng thì nói tiếp “Em biết đấy, một người lang thang thì sẽ không phải suy nghĩ nhiều.” cô cười nói rất tự nhiên.

Hàn Hi: “Có lẽ vậy.”

Cả 2 cùng ngồi ngắm bầu trời, ngắm được một hồi thì thấy bầu trời bắt đầu đen đi. Nàng nói “trời sắp mưa rồi về thôi.” Vừa nói dứt câu thì mưa đổ ào xuống.

Cô và nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị thì bị mưa xối ước từ trên xuống dưới.

Chu Lạc Y: cười nói “Ước rồi.”

Hàn Hi: “Chị chạy được không, nếu giờ chạy về sẽ không bị cảm lạnh.”

Chu Lạc Y: “Được.” vừa nói xong thì chợt thấy bàn tay mình được một cái gì đó ấm áp nắm lấy.

Hàn Hi nắm tay cô chạy nàng nghĩ cô cũng 30 tuổi rồi nếu như mạnh ai nấy chạy thì nàng sợ cô không đuổi theo kịp và sợ cô không quen đường. Nên đánh liều nắm tay cô mà không xin phép. Chu Lạc Y thấy nàng đang nắm tay mình và chạy. Cô ở đằng sau mỉm cười trong lòng thấy rất vui. Lâu lắm rồi cô mới thấy vui, vui đến mức không kiềm chế được cười ra tiếng hahaha.

Chu Lạc Y: “Tiểu Hi, chj rất vui.” Cô ở đằng sau nói to,

Hàn Hi cười nói “Em cũng vậy.” đúng vậy hôm nay nàng thấy rất vui. Vui vì đã làm quen được với một người như cô, cho dù nàng sợ cảm giác kia nhưng cũng 2 năm rồi nàng nên bắt đầu cho phép mình mở lòng ra đoán nhận mọi thứ.

---------------------------------------------

Tác giả: Hàn Nguyệt Tịnh

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »