Chương 10

Lúc này, tôi ngồi trên ghế sofa.

Mà Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn, mỗi người ngồi ở một bên, kẹp tôi vào giữa để thẩm vấn.

Tôi giải thích trước: "Hai người làm cái gì vậy, hứa hẹn gì cơ? Tất cả mọi người là đều anh em, các anh chưa từng nghe qua bài hát kia sao? Bạn tốt, cả đời cùng đi. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau mà.”

Vinh Gia Ngôn đưa cánh tay quàng ra sau lưng tôi, cười dịu dàng: "Em nói em phải cố gắng học tập, tương lai mới có thể xứng đôi với anh, thì ra em nói xứng đôi là chỉ sự xứng đôi giữa tình anh em.”

Tạ Vô Vọng: "Em nói em muốn cùng tôi cử án tề mi, ha ha, thì ra anh em cũng có thể cử án tề mi."

Vinh Gia Ngôn: "Em nói em không thích Tạ Vô Vọng, còn nói đây là bí mật giữa chúng ta.”

Tạ Vô Vọng: "Em nói muốn giữ bí mật mối quan hệ của chúng ta, sợ Vinh Gia Ngôn giở trò phá hoại.”

Nói xong, hai người bọn họ liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi đồng thời ghét bỏ hừ một tiếng.

Tôi muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng tôi biết, càng nhún nhường thị bọn họ sẽ càng chèn ép tôi.

Thế là tôi thẳng thắn hùng hồn nói: "Em không biết các anh đang âm dương quái khí chuyện gì! Cho dù lúc trước em có nói gì sai lầm, nhưng khi ấy em vẫn còn là một đứa trẻ! Các anh lòng dạ hẹp hòi thế để làm gì! Hơn nữa các anh hiện tại bày ra vẻ mặt như oán phụ cũng có nghĩa lý gì, thật tình!”

Tôi lắc đầu: "Thật khiến em cảm thấy khinh thường! Em nói cho các anh biết. Em chính là người tâm cơ thâm sâu. Các anh mau đi đi, đừng xuất hiện trước mặt em nữa!”

Tôi lại bỏ thêm một câu: "Từ trước đến nay em khinh thường nhất là chó liếʍ, liếʍ hoài liếʍ mãi, liếʍ đến mức khiến bản thân còn hai bàn tay trắng!”

Nói xong, tôi nhìn sắc mặt bọn họ.

Tốt lắm, đã đen thành đáy nồi rồi.

Nhưng dù tôi đã nói nhiều như vậy, bọn họ vẫn không chịu đi.

Chỉ là cả hai người họ toả ra áp suất thấp, ngồi lù lù ở trên sô pha nhà tôi, ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn một người ch.

Trước khi tôi trở về phòng ngủ, tôi thấy hai người họ còn trông giống như một bức tượng điêu khắc.

Tôi mặc kệ bọn họ, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Dù sao tôi đuổi hai người họ cũng không đi.

Trong nguyên tác, hoàn toàn không có sự kiện này xảy ra, xem ra là do tôi thức tỉnh, cho nên nội dung kịch bản có chút thay đổi.

Nhưng bọn họ hẳn rất nhanh sẽ trở về cùng Tề Tư Tư diễn tiếp.

Vậy này thì không liên quan gì đến tôi.

Đáng tiếc.

Hai anh chàng đẹp trai.

Trước khi tôi chưa thức tỉnh, còn đang có chút sầu não, không biết nên chọn ai.

Vinh Gia Ngôn thì đường hoàng, Tạ Vô Vọng thì trầm tĩnh, mỗi người một vẻ.

Mang theo ý nghĩ này, tôi nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi đã bị trói.

Đến mắt cũng bị bịt kín