Chương 5

Trước khi thiên kim thật xuất hiện, tôi đã dựa vào việc giữ tiền tiêu vặt, bán trang sức, quần áo quý giá của mình, thành công tiết kiệm được mấy trăm vạn.

Thi đại học, tôi cũng thuận lợi thi đậu vào trường đại học mình hằng mơ ước.

Mà kỳ nghỉ hè này, Tạ Vô Vọng cùng Vinh Gia Ngôn đều xuất ngoại.

Còn tôi, trong thời gian nghỉ hè đã mua một căn nhà thuộc về mình, đem toàn bộ tranh của tôi chuyển vào.

Chỉ cần thiên kim thật vừa trở về, tôi liền lập tức cuốn gói đi thật xa.

Sau khi khai giảng đại học, một trong những người bạn cùng phòng của tôi, chính là vị thiên kim thật kia.

Tên của cô ta là Tề Tư Tư.

Hai chúng tôi bị bế nhầm tại bệnh viện.

Cô ta có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn như nữ chính trong phim thần tượng.

Bố mẹ ruột của tôi mở một tiệm bánh ở trường.

Trong nguyên tác khi tôi lật xe, chính là lúc tôi ở trong phòng ngủ gọi điện thoại, khoe khoang với cô ta rằng tôi có 2 người theo đuổi, còn cố ý câu cá hai người bọn họ.

Sau đó Tề Tư Tư đem chuyện này nói cho Tạ Vô Vọng và Vinh Gia Ngôn.

Tề Tư Tư không phải là ngốc bạch ngọt, mà là một nữ chính phúc hắc, ai làm cô ta khó chịu, cô ta liền “vả mặt” người đó.

Hiện tại mọi người đều thích loại hình nữ chính này.

Cho nên tôi nhất định phải đi theo kịch bản.

Tôi nhận được hai tin nhắn cùng một lúc.

Tạ Vô Vọng hẹn tôi đi dạo quanh trường lúc 5 giờ 30.

Vinh Gia Ngôn hẹn tôi đi chợ đêm lúc 6 giờ 30.

Tôi đều đồng ý.

...

Lúc gặp Tạ Vô Vọng, hắn đi tới đi lui, đột nhiên bắt lấy tay tôi.

Tôi giãy dụa, nhưng hắn không chịu buông.

Tôi khó xử: "Vô Vọng, anh buông em ra, trên đường có rất nhiều người.”

Hắn đặc biệt nghiêm túc nhìn tôi: "Tân Can, em sợ cái gì, em không phải đã nói muốn cùng tôi cử án tề mi sao? Chúng ta quang minh chính đại ở cùng một chỗ, vì sao không thể cho người khác xem.”

Tôi vẫn giãy dụa cật lực: "Vô Vọng, anh bình tĩnh một chút, chúng ta chờ đến khi Vinh Gia Ngôn có bạn gái, thì công khai ở bên nhau, nếu không em sợ anh ấy nổi điên."

Tạ Vô Vọng nhìn tôi thật lâu: "Thật sao?”

Tôi đáp:”Tất nhiên rồi ạ, em có bao giờ lừa anh đâu?"

Đến đúng 6:15, tôi nói: "Trở về thôi, em mệt quá."

Hắn nói: "Em mệt rồi, có thể ngồi nghỉ trên băng ghế. Anh muốn cả tối nay đều được ở bên em.”

Tôi lắc đầu: "Không được đâu, Vô Vọng, em phải về ký túc xá học bài, vì em phải trở nên thật ưu tú, mới có thể xứng ở bên cạnh anh.”

Nói xong, tôi không để ý đến sự ngăn cản của hắn, leo lên xe đạp, đạp như bay.

Vội vội vàng vàng trở về, tôi mới tới cổng trường kịp lúc 6 giờ 30, hội họp với Vinh Gia Ngôn.

Vinh Gia Ngôn cười hỏi tôi: "Đi đâu về vậy? Trán em đầy mồ hôi.”

Tôi nói: "Em học ở ký túc xá, suýt chút nữa lỡ mất hẹn với anh.”

Hắn vẫn cười nói: "Anh còn tưởng rằng em với Tạ Vô Vọng trốn đi hẹn hò, cho nên mới trở về vội vã như vậy.”

Tôi oán trách liếc nhìn hắn: "Anh nghĩ lung tung gì thế, em chỉ coi Tạ Vô Vọng là anh em, không có việc gì thì liên hệ anh ấy làm gì.”

Hắn nắm lấy tay tôi: "Vậy bây giờ chúng ta công khai đi. Anh muốn quang minh chính đại ở bên em.”