Chương 9

Dù sao, tới bây giờ, cũng chẳng có ba mẹ nào đến ôm tôi gào khóc.

Bọn họ đều chỉ ôm Tề Tư Tư.

Tề Tư Tư cũng rưng rưng kêu lên: "Ba mẹ!”

Tôi hung hăng lật bàn: "Con không muốn cô ta trở về, cái nhà này có cô ta thì không có con!”

Bốp!

Cái tát của ba rơi xuống mặt tôi, ông giận dữ mắng: "Con là cái đồ nghịch nữ, con thay Tư Tư ở nhà này hưởng phúc lâu như vậy, bây giờ lại còn dám bài xích con bé trở về!”

Mấy anh trai tôi cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa, nói tôi quá đáng.

Tôi dùng cặp mắt đẫm lệ mông lung nhìn bọn họ, vĩnh biệt, thế giới hào quang nhân vật chính vạn người mê ngu ngốc này.

Tôi chậm rãi lắc đầu, tuyệt vọng nói:

"Không trở về thì không trở về! Dù con có chết đói cũng sẽ không đặt chân vào nơi này nửa bước!”

Nói xong, tôi xông lên lầu, kéo hành lý đã sớm thu dọn xong, rời đi.

Không một ai ngăn cản tôi.

Bọn họ còn đang bận vui vẻ hòa thuận ở sô pha nói chuyện với Tề Tư Tư.

Bình tĩnh.

Theo kịch bản gốc, có lẽ tôi đã đi được hai phần ba kịch bản trước khi bị đuổi ra khỏi nhà.

Tiến độ này, thật cảm động.

Tạ Vô Vọng cùng Vinh Gia Ngôn còn đang ngồi chán ch ở trên sô pha, không nói một lời.

Một đám bệnh thần kinh!

Tôi âm thầm nhổ một ngụm nước bọt, mở cửa bước đi.

Trên xe taxi, tôi nhìn ánh đèn thành phố này, âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải sống thật tốt.

Cũng may tôi đã tìm được lý tưởng sống của mình, không cần đắm chìm trong sự tổn thương sau khi mất đi tất cả.

Trở về nhà, trong lúc sửa sang lại hành lý đem tới, điện thoại tôi nhận được tin nhắn của ba người anh trai.

Họ đều trách cứ tôi không hiểu chuyện, làm tổn thương trái tim Tề Tư Tư.

Còn nói đã ngừng tất cả thẻ của tôi, chờ tôi trở về nhận sai, mới có thể cho tôi tiền tiêu.

Lúc trước tôi luôn quẹt thẻ phụ của ba mẹ, dưới tên mình cũng không có tài sản, tiêu dùng toàn bộ đều là tài sản của họ.

Vì vậy, một khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ không còn gì.

May mắn lúc trước tôi thông minh, tự mình làm thẻ, bán rất nhiều thứ, tiền tiêu vặt cũng giành dụm tiết kiệm được một khoản.

Nếu không tôi sẽ thua thiệt lớn.

Đang lúc tôi cảm thấy may mắn thì chuông cửa vang lên.

Tôi không quen ai ở đây hết.

Tôi kinh ngạc nhìn vào mắt mèo.

Thì ra là Vinh Gia Ngôn.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm ấn chuông cửa.

Thật không biết hắn cùng Tạ Vô Vọng còn quấn lấy tôi làm cái gì.

Tôi mở cửa, bình tĩnh nói: "Anh..."

Bên cạnh hắn còn có Tạ Vô Vọng.

Không thể không nói, hai người bọn họ không hổ là nam chính, bộ dạng đó đúng là đẹp trai, lại rất có khí chất của quý công tử.

“Anh…các anh có chuyện gì sao?”

Trong tay Vinh Gia Ngôn còn kẹp điếu thuốc, nghe vậy, hít một hơi, nói: "Anh còn phải tìm em để thực hiện lời hứa.”

Tạ Vô Vọng cười một tiếng: "Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.”

Nhìn bộ dáng không có ý tốt của hai người bọn họ, tôi dùng sức, muốn đóng cửa lại.

Nhưng...

Tốc độ của tôi không nhanh bằng bọn họ.