Quyển 1-Chương 8:

Cố Diệc Linh nhìn thấy vết máu trên cánh tay, nhăn lại mi, nói: “Anh tại sao lại bị thương rồi?.”

Thẩm Quân Lăng vô thức giấu cánh tay sau lưng, giống như đứa trẻ đã làm sai điều gì bị phát hiện, có chút chột dạ nói: “Không có việc gì, chỉ là bị thương nhẹ một chút thôi.” Hắn đã đem một số người có tư tâm trong bang đều giải quyết, cũng từ chức công tác sòng bạc, hẳn là cuộc sống tạm thời yên bình một thời gian .

“Anh nói xem! Từ sau khi tôi trụ ở đây ,đây là lần thứ mấy nhìn đến anh bị thương? Anh liền không thể làm tôi an tâm một chút nào sao?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Cố Diệc Linh vẫn là nhận mệnh đi lấy hòm thuốc, thô lỗ kéo hắn đến sô pha xử lý vết thương.

“A nha, cậu nhẹ điểm, tôi đang bị thương đó.” Thẩm Quân Lăng bị cậu thô bạo dùng nước thuốc đổ hắn miệng vết thương đau đến hút khí lạnh, khóe miệng lại không kiềm chế được nhếch lên.

【233: độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +3, tổng: 75. 】

Sau khi xử lý tốt vết thương, Cố Diệc Linh đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp đóng gói cẩn thận, ném cho hắn: “Chúc mừng sinh nhật.”

Thẩm Quân Lăng sững sờ một lúc, mới thật cẩn thận cầm món quà lên, trong mắt tràn ngập kinh hỉ, run run nói: “Quà sinh nhật cho tôi?”

Khi còn nhỏ ngoài trừ Sở Nguyệt Hân, chưa từng có ai nhớ rõ sinh nhật hắn, chưa từng có người đưa cho hắn quà sinh nhật, phải nói, là chưa từng có ai để ý hắn. Cố Diệc Linh thế mà lại nhớ rõ?

Cố Diệc Linh ‘ ân ’ một tiếng, kỳ thật cậu cũng có điểm chột dạ, cái này không phải là do cậu chuẩn bị, mà là nguyên chủ chuẩn bị, có điều bây giờ cậu chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là cậu.

“Mở ra nhìn xem đi.”

Thẩm Quân Lăng gật gật đầu, động tác rất nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm hỏng món quà. Bên trong là một phiên bản giới hạn Transformers, mấy năm trước cũng đã không xuất bản nữa, thoáng chốc giá trị Transformers đã tăng lên đến mấy vạn tệ(~hơn 64 triệu VN). Cái này Transformers cũng không phải còn mới, có chút cũ.

Ánh mắt Cố Diệc Linh có chút hoài niệm, “Đây là Transformers anh đặc biệt muốn khi còn nhỏ, nhưng nó quý đến mức chúng ta đều không mua nổi. Tôi đã để dành tiền rất lâu, muốn mua nó làm quà sinh nhật cho anh, chính là lại bị người khác mua trước một bước rồi. Ngày đó, tôi mang theo tiền chạy đến cửa hàng, nhìn thấy nó bị người khác đem đi, thiếu chút nữa phát khóc . Khoảng thời gian trước, tôi nhìn thấy trên mạng có người rao bán bản này Transformers, nhớ tới sự tình lúc nhỏ, liền mua chuẩn bị tặng cho anh làm quà sinh nhật, cũng coi như là hoàn thành mong muốn khi còn nhỏ của tôi .”

【233: độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5, tổng: 80. 】

Ngón tay thô ráp của Thẩm Quân Lăng lướt qua hình dáng Transformers , yêu thích không rời tay. Hắn có thể cảm nhận được, bên trong đó ẩn chứa tình cảm thầm kín mà sâu đậm cảu cậu suốt mười năm năm qua . Phần tình cảm tốt đẹp này, ở quá khứ, hắn như thế nào mà lại nhẫn tâm xem nhẹ, lại là như thế nào nhẫn tâm làm thiếu niên một lần lại một lần chịu tổn thương cùng thất vọng?

“Cảm ơn cậu, đây sẽ là món quà trân quý nhất mà đời này tôi nhận được.”

Cố Diệc Linh trợn tròn mắt, “Đừng có mà nói như thế , đời còn dài ai biết trước được gì đâu?.”

“Có thể bồi tôi ra ngoài đi dạo một chút sao?” Thẩm Quân Lăng hỏi.

“Được được , hôm nay là sinh nhật anh, anh lớn nhất. Qua hôm nay, cũng đừng mong tôi nghe theo anh.”

Hai người đứng dậy ra cửa, trời đã tối, gió mát xen lẫn vị mặn của biển, anh đèn lập lòe, xe cộ tấp nập, chốn phồn hoa thành thị xa hoa truỵ lạc phảng phất vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngơi nghỉ.

Đi đến một nơi trước kia đã từng là một thôn trong thành phố hiện tại đã bị phá bỏ và di dời xây dựng thành một khu dân cư xa hoa, Cố Diệc Linh dừng lại.

Ánh sao ban đêm đan xen vào ánh đèn của thành phố phản chiếu vào trong đôi mắt đào hoa rực rỡ của cậu, luôn là thần thái trong sáng không biết từ khi nào, lại bị u buồn cùng thất vọng chiếm cứ. Thẩm Quân Lăng suy đoán, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do hắn.

Cố Diệc Linh chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói: “Trước kia nhà anh ở đó.”

“Khi đó chúng ta đều còn rất nhỏ, có một lần tôi chạy đến gần nơi này chơi, bị một đám trẻ đầu gấu chặn ở hẻm nhỏ, bọn họ muốn cướp mô hình máy bay của tôi. Tôi không đưa liền bị bón chúng đánh. Lúc này, anh xuất hiện, đuổi đám trẻ kia đi, cứu tôi. Tôi khi đó cảm thấy, anh tựa như một thiên thần mà thượng đế phái tới giúp tôi.”

“Anh, còn có Sở Nguyệt Hân, vẫn luôn cảm thấy tôi cái gì cũng đều có, cảm thấy tôi là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa không biết nhân gian khổ cỡ nào. Nhưng là tôi thực cô độc, tôi sinh hoạt luôn bị một đống chương trình học lấp đầy, tôi không có bạn bè, chỉ có thể cùng một đống món đồ chơi làm bạn. Cho nên khi tôi gặp được anh, tôi liền cảm thấy đây là trời cao an bài, cho dù anh cứu tôi chỉ là do tùy tay, anh không thích tôi, anh phiền chán tôi, tôi vẫn còn muốn ăn vạ anh.”

“Sở Nguyệt Hân khi đó cũng ở gần đấy. Tôi biết gia đình của anh không hạnh phúc, anh luôn chịu đói, luôn bị thương, có mấy lần còn bị cha kế hành hung té xỉu ở bên đường. Tôi liền kéo anh tới nhà Sở Nguyệt Hân, bôi dược cho anh, mua đồ ăn cho anh, ghé vào mép giường chờ anh tỉnh lại. Có đôi khi, tôi cần thiết phải về nhà, chính là anh chưa tỉnh lại, tôi liền làm ơn Sở Nguyệt Hân chiếu cố anh. Mỗi năm tôi đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nhưng tôi biết anh không quá thích tôi, cho nên tôi đều là nhờ Sở Nguyệt Hân giao cho anh.”

Đầu Thẩm Quân Lăng trống rỗng. Khi còn nhỏ những việc đó, những quà tặng đó, những ấm áp đó, đều là Cố Diệc Linh làm? Kia tại sao Sở Nguyệt Hân luôn là cười đến ngây thơ hồn nhiên, nói với hắn, là cô chăm sóc mình cả đêm, là quà sinh nhật cô chuản bị cho hắn!

Hóa ra tất cả đều là giả, nữ nhân kia vẫn luôn lừa gạt mình! Chính mình còn ngây ngốc tin, giống một con khỉ bị nàng trêu đùa!

Hắn cười châm chọc, cười nhạo sự ngu xuẩn của bản thân mình. Lại nghe Cố Diệc Linh giọng điệu bình tĩnh lại để lộ ra một tia tâm như tro tàn, Thẩm Quân Lăng trong lòng nhói đau. Cậu có phải rất thất vọng về anh? Mười mấy năm trả giá, đổi lấy lại toàn là sự lạnh nhạt, dù là ai, đều sẽ phong bế tâm của mình, không muốn lại làm bị thương bản thân mình đi?

【233: Thẩm Quân Lăng đối Sở Nguyệt Hân độ hảo cảm -20, tổng: 20. 】

【233: độ hảo cảm của Thẩm Quân Lăng +5,tổng: 85. 】

Cố Diệc Linh nghiêng đầu mỉm cười, “Anh xem tôi, sao lại nói sự tình đã xảy ra lâu như vậy làm gì?. Không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

Thẩm Quân Lăng lôi kéo tay cậu, Cố Diệc Linh quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Cùng tôi ở bên nhau đi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu.” Thẩm Quân Lăng kìm nén đã lâu, mới thốt ra một câu tỏ tình. Hắn không có kinh nghiệm, không biết nên nói như thế nào, nhưng là hắn biết, hắn mãnh liệt muốn cùng Cố Diệc Linh ở bên nhau, tưởng vuốt phẳng trong mắt cậu ưu thương, muốn bù đắp tổn thương hắn đã gây ra trong mười năm năm qua.

Cố Diệc Linh bình tĩnh nhìn hắn, mắt đào hoa ở trong bóng đêm không thấy rõ cảm xúc, thật lâu sau, cậu tựa hồ cảm thấy thực buồn cười, khóe miệng chậm rãi cười không tiếng động, trong mắt lại từ đầu đến cuối không có một ý cười.

“Thẩm Quân Lăng, anh cảm thấy bởi vì tôi thích anh, nên tôi liền nhất định sẽ đáp ứng anh sao?”

“Hai ba tháng trước anh còn thích Sở Nguyệt Hân, hiện tại liền tỏ tình với tôi, anh cho rằng Cố Diệc Linh tôi là cái gì?”

“Tôi thích anh nhiều năm như vậy, đã khi nào anh đáp lại cảm tình của tôi? Bây giờ anh lại tỏ tình, tôi đây nhất định phải đồng ý anh sao? Tôi Cố Diệc Linh ở trong mắt anh phạm tiện như vậy sao?”

“Thực xin lỗi.” Thẩm Quân Lăng duỗi tay sờ lên mặt Cố Diệc Linh, ngăn cản cậu nói, : “Tôi biết cậu sẽ không tin tưởng tôi, nhưng là tôi sẽ dùng hành động thực tế tới chứng minh. Cậu thích tôi mười mấy năm, hiện tại đến lượt tôi tới theo đuổi cậu.”

Hắn đã sớm biết Cố Diệc Linh sẽ không như vậy dễ dàng mà liền đáp ứng. Cậu kiêu ngạo như vậy, như thế nào có thể cho phép chính mình như vậy tùy ý và yếu ớt? Nhưng đây là tội lỗi chính hắn Thẩm Quân Lăng phạm phải , chính mình làm ra lựa chọn, hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng. Hắn thậm chí tưởng, nếu Cố Diệc Linh cả đời đều không đáp ứng hắn, kia hắn liền truy cậu cả đời.

Cố Diệc Linh lại một lần bỏ qua một bên đầu, “Anh hẳn là biết, tôi tháng sau sẽ phải du học bên nước A.”

“Tôi biết, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”

Tiếng chuông 12 giờ vang lên, lá rụng bị gió đêm thổi đến rung động rơi theo làn làn gió, Thẩm Quân Lăng khoác áo của mình lên người Cố Diệc Linh, nắm chặt tay cậu, không màng cậu giãy giụa, lôi kéo cậu, hai người cùng nhau sóng vai đi trở về nhà. Nếu là thành thị này có tuyết rơi, kia đại khái sẽ cùng nhau đi đến đầu bạc đi?

Một tháng sau, Cố Diệc Linh lấy thành tích ưu tú thi đậu Nobbins quý tộc thương học viện, bay sang nước A.

Thẩm Quân Lăng hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Sở Nguyệt Hân, mang theo hắn bang phái dần dần khống chế giao dịch đen của thành phố này.

Sở Nguyệt Hân làm bộ làm tịch nói vài câu níu kéo hắn , liền từ bỏ. Cô ta dựa vào Hứa Tư Hiên mà hô mưa gọi gió, tự nhiên càng thêm xem thường sống trên máu người Thẩm Quân Lăng.