Chương 34: Anh xem em mặc có đẹp không?

Lái xe đến trung tâm mua sắm trong thành phố, tôi bước vào một cửa hàng của thương hiệu tôi hay đến nhất, khi nhìn thấy kiểu dáng mới, mắt tôi sáng lên, thích thú cầm lấy bộ đồ.

Sau khi chọn ra một vài kiểu áo len và đồ lót có kiểu dáng và chất liệu đẹp, tôi đi vào phòng thử đồ.

Lúc đi ra, tôi phát hiện Trần Tự ngồi trên ghế, không nghịch điện thoại, chỉ dùng tay chậm rãi xoay ly nước trái cây trên bàn, không biết suy nghĩ đã bay đến đâu rồi.

Lúc trước anh chưa từng đi mua sắm với tôi, dường như anh không có bất kỳ kinh nghiệm đi mua sắm với bạn gái, anh không ngờ nó lại nhàm chán đến vậy, có lẽ anh đang rút ra kinh nghiệm máu xương, hối hận vì mình đã đồng ý quá vội vàng.

Thấy dáng vẻ ngán ngẩm của anh, tôi càng thêm nóng lòng muốn thử anh, anh đã tự đưa tới cửa chịu tội, tôi không thể lãng phí cơ hội này được.

Cho nên tôi vui vẻ chạy tới trước mặt anh, nói với anh: “Trần Tự, anh thấy em mặc cái này có đẹp không?”

Trần Tự ngước mắt lên, yên lặng nhìn tôi một lúc, cho tôi một câu trả lời khẳng định: “Đẹp.”

Tôi tiếp tục làm phiền anh, mặc một chiếc áo len dệt kim khác lên người, tiếp tục hỏi anh: “Vậy anh cảm thấy cái áo len dài tay này đẹp hơn hay chiếc áo len croptop trên người em đẹp hơn?”

Im lặng vài giây, Trần Tự có vẻ ngập ngừng nói: “Tất cả đều đẹp.”

Tôi tiếp tục luyên thuyên: “Vậy thì anh thấy cái áo em đang mặc trông hợp với quần jean ống rộng hay chiếc quần thể thao màu xám.”

Dưới sự tấn công của tôi, nhất định Trần Tự có chút không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn trả lời ngắn gọn một cách có lệ: “Đẹp hết.”

Không thể cho lỗ tai của anh thanh tịnh, tôi gọi chị gái nhân viên đứng bên cạnh đưa cái áo khoác gió đến, nhích lại gần anh, như vậy chắc chắn có cảm giác áp bức.

Tôi vẫn cố hết sức quấy rầy anh: “Anh cảm thấy bộ quần áo này có thể hiện được khí chất của em không?”

Trần Tự gật đầu: “Được.”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi vô bổ của tôi, ánh sáng trong mắt Trần Tự tối đi một chút.

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sớm nở hoa mừng rỡ, tôi cười nói với anh: “Em mặc thử cho anh xem nhé.”

“Được.” Giọng nói giống như mất hết sức lực.

Kế hoạch có hiệu quả, tôi vừa xoay người, khóe miệng không khỏi cong lên, không kìm nén được.

Tóm lại, trong nửa đầu thời gian mua sắm, tôi cứ vo ve bên tai Trần Tự như một con ong ồn ào và phiến phức, hỏi anh hết cái này rồi đến cái kia.

Anh vẫn luôn trả lời cho có lệ, nói đẹp, mua hết, dáng vẻ thờ ơ, tôi nghĩ nếu không phải xung quanh có người, chắc chắn anh sẽ không thèm quan tâm đến tôi.

Khi đạt được tiến độ như dự kiến, tôi cảm thấy mỹ mãn mà tập trung vào việc mua sắm, thay vì thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt anh, tôi chỉ thử từng bộ quần áo, thảo luận với chị gái nhân viên ở bên cạnh xem bộ nào hợp với mình hơn.

Điều kỳ lạ là khi tôi gần như đã thử xong, lại nhìn về phía Trần Tự, tôi phát hiện anh đang nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, thỉnh thoảng dùng tay vuốt ve, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Trên đỉnh đầu giống như có áp suất không khí thấp, giữa hàng lông mày lộ ra một tia thất vọng, giống như một con chó bị người ta bỏ rơi, chỉ có thể nghịch món đồ chơi trước mặt để gϊếŧ thời gian.

Chắc anh đã chờ đến nhàm chán rồi.

Khoảng thời gian quý giã bị lãng phí trên người tôi, nghĩ đến đây tôi cảm thấy hơi áy náy, vì vậy quyết định đi về sớm.

Đồ thì nhiều, quả thực không xách hết được, tôi đưa địa chỉ và số điện thoại cho chị gái nhân viên, nhờ họ ship đến tận nhà.

Trần Tự đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên màn hình, lúc tôi đi qua, vô tình nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy anh đang nhắn tin với Đoạn Hằng, trên đó có mấy chữ như “mua quần áo.”

Dường như thời gian chờ đợi quá lâu, anh thật sự không nhịn được nữa mà than thở với Đoạn Hằng.