Chương 5: Cuộc gặp gỡ giống như định mệnh

Chúng tôi lái xe đến quán.

Chúng tôi sống trong một khu gần trường, cách trung tâm thành phố một quãng, mà Trần Tự đã có bằng lái xe từ lâu, từ khi hai người chúng tôi hẹn hò, tôi dần từ bỏ ý định học lái xe.

Anh có xe, gần như là do cha mẹ tặng, anh chọn một chiếc xe Maybach để đi lại hàng ngày.

Bùa bình an trong xe là cái lần trước tôi đi chùa cầu may, trông không hợp với chiếc xe một chút nào.

Nhìn chằm chằm vào thứ nhỏ bé lắc lư này một lúc lâu, tôi chợt nhớ ra lúc trước chị họ của anh nhiệt tình giới thiệu anh với tôi, chị ấy có nói “điều kiện gia đình tốt”, thật sự có hơi khiêm tốn.

Thật ra điều kiện gia đình hiện tại của tôi ở thành phố bậc một này cũng có thể coi là tốt, trước khi chín tuổi, tôi từng trải qua cuộc sống khó khăn, mẹ luôn ghét sự kém cỏi của cha tôi, công việc không có triển vọng, lại không biết đối nhân xử thế, chưa thực hiện được lời hứa nào từng hứa trước đấy.

Sau đó cha tôi qua đời vì tai nạn, mẹ tôi nhanh chóng trở thành bà chủ của một công ty nhỏ, ông chủ này bởi vì vợ trước mãi không sinh được con cho nên ly hôn, mà mẹ tôi mới gả qua đó năm đầu tiên đã sinh cho người đàn ông đó một đứa con trai.

Sau đó công việc kinh doanh của cha dượng ngày càng thuận lợi, cũng coi như là một bước nhảy, đứa con riêng như tôi dường như cũng phất lên.

Mặc dù cha dượng không quá nhiệt tình với tôi nhưng chưa từng đối xử tệ bạc với tôi, có lẽ số tiền ít ỏi đó không đáng kể, hoặc là vì sĩ diện, cho nên cuộc sống của tôi vẫn tốt hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi.

Về tiền bạc, không lấy cũng uổng, lòng tự trọng của tôi không cao đến như vậy.

Nói tóm lại, mặc dù gia đình tôi khá giả nhưng so với nhà Trần Tự thì chẳng là gì cả.

Quán ăn của chị họ ở một nơi khá xa trung tâm thành phố, nếu không để ý kỹ thậm chí còn không biết có một quán ăn như vậy, có cảm giác như nó ẩn mình trong thành phố.

Lúc tới quán, chị họ đến nói chuyện với chúng tôi một lúc, trong lúc nói chuyện lại nhắc tới lần đầu tiên tôi và Trần Tự gặp nhau.

Lúc đó chị đã từ bỏ việc mai mối cho chúng tôi, nhưng ai ngờ có một người phục vụ có việc gấp cần xin nghỉ, ngày đó lại làm ăn tốt, vừa hay Trần Tự đi ngang qua đưa đồ cho chị, chị lợi dụng đặc quyền của một người chị, vừa dụ dỗ vừa ép đứa em họ không dính khói lửa phàm tục này trải nghiệm một ít khó khăn trong cuộc sống.

Theo lời của chị họ, giống như định mệnh định sẵn, câu chuyện tình yêu giữa tôi và Trần Tự bắt đầu.

Chị họ là người có gen lãng mạn, nếu không cũng sẽ không tách khỏi gia đình, tự mở quán ăn.

Đồ ăn được mang lên, người ngồi đối diện Trần Tự cúi đầu nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên.

Khi ăn cơm với nhau chúng tôi không chú ý đến điều này, trước đây phục vụ bưng lên là anh sẽ ăn ngay, nhưng tôi thích chụp ảnh sau khi toàn bộ thức ăn được mang lên, anh và tôi hẹn hò lâu như vậy rồi cho nên cũng quen dần với hành động này của tôi.

Phần lớn thời gian tôi và anh ở chung với nhau chúng tôi không có lời gì để nói với nhau, ngoại trừ thỉnh thoảng tranh luận sôi nổi về vấn đề vật lý ra thì thời gian còn lại anh không buồn nói về những việc vụn vặt trong cuộc sống, còn tôi cũng không vội nói với anh những chuyện xảy ra gần đây, đỡ khiến anh cảm thấy tôi phiền phức.

Cho nên tôi cúi đầu chơi điện thoại, nhưng không may tối hôm qua không sạc pin, hôm nay chơi suốt quãng đường trên xe, tôi vừa mở Wechat, thì điện thoại vinh dự tắt máy.

Tôi sợ phiền, lại khá dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, tôi cũng lười đi mượn cục sạc gì đó, sau khi điện thoại tắt máy thì cúi đầu nghịch bàn tay.

Nhìn tay mình đủ rồi thì ngước mắt nhìn tay anh, ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có những đường gân xanh mờ nhạt, đầu ngón tay hồng nhạt tự nhiên.

Hình ảnh anh luồn ngón tay xinh đẹp quanh tóc tôi hết vòng này đến vòng khác luôn xuất hiện trong đầu tôi, nới ra rồi lại quấn vào không biết mệt.