Chương 5: Ý nghĩa của báo thù (4)

Cứ thế Tình Vân ở lại nhà hắn. Chưa đến một ngày, Mộc Doanh Phong đã gửi tin tốt cho hắn, y nói với Tình Lãng, sau khi y đề cử, cha của y cực kỳ hứng thú với công ty của hắn, ông ta muốn hai bên gặp mặt bàn bạc trực tiếp với nhau.

Chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, rất nhanh đã Tình Lãng chọn hẹn gặp mặt bọn họ vào ngày hôm nay, địa điểm là một nhà hàng cơm Tây. Khi hắn lái xe đến thì nhìn thấy Mộc Doanh Phong cười mỉm đứng sẵn trước cổng ngoắc ngoắc tay với hắn, hôm nay y mặc áo len màu vàng nhạt, cả người bị ánh nắng ấm áp phủ kín.

Tình Lãng cũng khoát tay với y, hắn nhanh chóng xuống xe đi tới, “Cậu đợi lâu chưa?”

“Không lâu, cha và tôi cũng vừa mới đến, ánh nắng hôm nay rất dễ chịu nên tôi ra ngoài phơi nắng.” Mấy câu nói của Mộc Doanh Phong rất có kỹ xảo, y ám chỉ muốn chờ hắn nhưng lại giấu hết lý do không còn một mống, người không biết rõ tình hình có lẽ sẽ cảm thấy y là một chàng trai ấm áp miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.

Tình Lãng cũng không phải bé gái mới biết yêu, cộng thêm tình cảm của nguyên chủ đối với Mộc Doanh Phong đã phai nhạt, tất nhiên hắn lập tức nhìn thấu tâm tư của y, chỉ có điều hắn không quan tâm cho lắm, cười nói: “Chúng ta vào thôi.”

“Đi thôi.” Mộc Doanh Phong dẫn hắn vào nhà hàng, vì bàn bạc công việc quan trọng nên bọn họ hẹn gặp ở phòng riêng trên lầu hai. Lúc đi trên hành lang Tình Lãng vô tình phát hiện, ở vách tường hai bên cứ cách một khoảng là có một bức tranh.

Bức tranh cực kỳ sinh động, từ trí nhớ của nguyên chủ Tình Lãng biết được, những bức tranh này đều được vẽ bởi những họa sĩ nổi tiếng, giá trị của mỗi một bức không hề nhỏ.

Xem ra Mộc Doanh Phong cố tình dẫn hắn tới đây, hắn cười khẩy trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là vẫn luôn lưu luyến trên mỗi một bức tranh.

“Tình Lãng, những bức tranh này đều là tôi sưu tầm được.” Mộc Doanh Phong cười một cách chân thành, khi thấy Tình Lãng nhìn về phía mình, y nói, “Nhà hàng Tây này là của nhà tôi mở, mỗi lần tôi tìm kiếm linh cảm thường sẽ đến đây dừng chân một lúc, tôi tin nó cũng sẽ giúp cậu trong việc vẽ tranh.”

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tình Lãng đã siết chặt thành quả đấm, hắn dừng bước, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Nói vậy, hôm nay chỉ có cậu hẹn tôi?”

Mộc Doanh Phong hơi ngạc nhiên, vốn y cho là Tình Lãng sẽ cảm động trước việc làm của mình, nhưng sắc mặt của đối phương khiến y cảm thấy có gì đó không đúng, y vội vàng giải thích, “Tình Lãng, cậu nghe tôi nói, cha tôi nói công trình đã hợp tác với những công ty khác, cậu tin tôi, lần sau, lần sau nhất định có…”

“Đủ rồi!” Tình Lãng ngắt lời nhìn y bằng ánh mắt thất vọng, khóe miệng cong lên mang theo vẻ giễu cợt, “Cậu không cần nói nữa, tôi hiểu rồi, với thực lực của công ty tôi đúng là tôi không nên nói hợp tác. Tôi còn có việc, đi trước.”

Mộc Doanh Phong không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này. Nhìn thấy Tình Lãng nổi giận rời đi, y nắm lấy tay đối phương giữ lại, thốt ra mà không cần suy nghĩ, “Tình Lãng, tại sao bây giờ cậu lại lạnh lùng như vậy? Rõ ràng trước kia cậu từng nói, vẽ chính là tất cả mọi thứ của cậu, chẳng lẽ chỉ vì không có linh cảm mà cậu từ bỏ như vậy sao?”

Cơ thể Tình Lãng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, thậm chí hắn không hất ngay bàn tay đang nắm lấy mình của Mộc Doanh Phong, chỉ trợn tròn mắt không thể tin nhìn y.

Mộc Doanh Phong vừa nói ra đã hối hận, cảm giác đau nhức cùng cực tràn ra từ trong tim. Y khó khăn lắm mới về nước, những lời muốn nói cũng không phải gây tổn thương người khác như thế này.

Y muốn nói với Tình Lãng, lúc ở nước ngoài y vẫn luôn rất nhớ hắn. Trong nhà y có một căn phòng, bên trong treo đầy những bức tranh hắn vẽ năm ấy. Mỗi một bức tranh như muốn nói ra tình cảm thầm kín mà hắn dành cho y.

“Thật sự xin lỗi…” Vẻ mặt của Mộc Doanh Phong rất bi thương, khuôn mặt bẩm sinh tươi cười của y làm vẻ mặt như thế rất dễ khiến người ta đau lòng.

Nhưng so với y, biểu cảm của Tình Lãng đã trở lại bình tĩnh, hắn lạnh lùng không có ý định thân cận, “Không sao, cậu nói rất đúng. Năm đó là tôi dốt nát, cho là chỉ với một cây bút vẽ và một chiếc bàn vẽ là có thể đi khắp thế giới. Nhưng bây giờ, không lo cái ăn cái mặc mới chính là điều quan trọng nhất đối với tôi, chứ không phải theo đuổi một thứ hư vô mờ mịt như linh hồn nghệ thuật.”

Mộc Doanh Phong nghe hắn nói xong, bàn tay nắm chặt cánh tay của hắn cũng dần buông ra, trong phút chốc y chợt cảm thấy người trước mặt này thật xa lạ, mà Tình Lãng thì vẫn còn tiếp tục.

“Cảm ơn cậu đã dẫn tôi đến đây, bây giờ tôi không cần linh cảm.” Tình Lãng liếc nhìn mấy bức tranh này lần cuối, sau đó không quay đầu rời đi.

Thời tiết thay đổi rất nhanh, buổi sáng trời nắng ấm áp, đến đêm lại tràn ngập cảm giác rét lạnh khiến người ta phát run.

Tình Vân mặc áo len cao cổ màu hồng thật dày ngồi trước bàn ăn, cô nắm chặt đũa kẹp từng hạt cơm lên sau đó cẩn thận để lên bàn, cô làm đi làm lại động tác này như thể không biết mệt.

Tình Lãng ngồi đối diện, bưng bát không nhanh không chậm ăn. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hắn và Mộc Doanh Phong tan rã trong không vui, có lẽ đối phương cho là hắn đang bực bội nên không tiếp tục liên lạc với hắn.

Cơ mà Tình Lãng cũng không lo lắng, nhiệm vụ của hắn không phải công lược Mộc Doanh Phong, tội gì làm oan chính mình để y vui lòng. Huống hồ hắn cũng cảm giác được tâm tư của đối phương, vậy thì càng không cần tự mình chủ động. Cơ mà nghĩ đến chẳng mấy chốc sẽ có được tin tức, đầu óc Tình Lãng cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn buông bát xuống đang muốn húp miếng canh, chợt nhìn thấy hành động của Tình Vân ngồi đối diện, hắn bất đắc dĩ nâng trán, thở dài.

“Tình Vân, em đang làm gì vậy?”

Trên mặt bàn bên phía Tình Vân bị hạt cơm che kín, cô đang cúi đầu chơi đùa cái gì đó. Nghe thấy Tình Lãng gọi, cô ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười, chỉ chỉ hạt cơm trên bàn, nói: “Em đang ăn thỏ.”

Tình Lãng bị lời nói khó hiểu của cô làm cho mờ mịt, lúc đang định hỏi rõ ràng chợt điện thoại trong túi quần vang lên, hắn lấy ra xem. Khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, đôi mắt hắn tối sầm lại, chỉ đành phải đứng lên đi sang nơi khác nhận điện thoại. Trước khi đi hắn vẫn không yên lòng dặn dò, “Đừng nghịch, em ăn cơm đi.”

Tình Vân không trả lời, chỉ cúi đầu tập trung gắp hạt cơm.

Tình Lãng đi vào phòng mình, khóa cửa lại rồi mới nghe điện thoại: “Alo?”

Khiến Tình Lãng bất ngờ là tiếng nói truyền đến từ đầu dây bên kia không phải của Mộc Doanh Phong mà là một giọng nam trầm thấp, giọng điệu không cảm xúc của người nọ khiến hắn nhớ tới chất giọng điện tử của trí tuệ nhân tạo.

“Chào ngài Tình, tôi tên Mộc Vũ Phong, là anh trai của Mộc Doanh Phong.”

Mộc Vũ Phong, người này chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ, thậm chí trong tài liệu Trần Trung đưa cũng chỉ giới thiệu sơ lược, ngay cả tên cũng không đề cập đến.

“A… À vâng, chào ngài, tôi là bạn học thời đại học của Doanh Phong, ngài gọi tôi Tình Lãng là được rồi.”

“Tôi vô cùng coi trọng tiền đồ của quý công ty, hi vọng có thể hẹn thời gian trò chuyện trực tiếp với ngài.” Mộc Vũ Phong không nói nhiều lời khách sáo, cứ thế nói thẳng thời gian địa điểm buổi hẹn với Tình Lãng, sau đó cúp điện thoại.

Toàn bộ quá trình gọi điện thoại không tới năm phút đã kết thúc nhưng lại cho Tình Lãng cảm giác như bị dày vò, nhìn Mộc Vũ Phong nói chuyện nhẹ như mây gió như vậy nhưng thật ra trong mọi lời nói đều chiếm thế chủ động, vững vàng khống chế trọng tâm câu chuyện, chỉ dăm ba câu đã đạt được mục đích. Tình Lãng rất ghét bị áp chế, thật ra trong lúc đàm phán công việc, hắn thường gặp kiểu tấn công này khá nhiều, ai đè ép được tính kiêu ngạo của đối phương xuống mức thấp nhất thì người đó là người chiến thắng cuối cùng.

Tình Lãng cười khổ để điện thoại di động xuống, lúc hắn đang đàm phán cũng dựa vào cách này để chiếm được lợi ích lớn nhất cho bản thân. Nhưng cuộc điện thoại hôm nay đã khiến hắn cảm nhận được một cỗ áp lực chưa từng có từ trước đến nay, mặc dù hắn còn chưa tận mắt nhìn thấy Mộc Vũ Phong.

Nhưng chiếm nhiều hơn là cảm giác phấn khích như gặp kỳ phùng địch thủ, hai mắt Tình Lãng lóe sáng, mở cửa phòng đi ra.

Tình Lãng không còn để tâm đến Mộc Doanh Phong, thậm chí không tự hỏi tại sao Mộc Vũ Phong dùng điện thoại của y gọi tới.

Tiếng nói của Mộc Vũ Phong như thể không ngừng vang lên bên tai, rõ ràng giọng nói cay nghiệt đến cực điểm lại khơi dậy hứng thú trong lòng Tình Lãng khiến hắn run rẩy. Tình Lãng vô thức khắc họa tướng mạo của đối phương trong đầu, nhưng mỗi một lần đều bị hắn gạch chéo. Cuối cùng hắn ngừng tưởng tượng đi đến trước bàn ăn, thế nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngẩn người.

Tình Vân ghé vào trên mặt bàn, cúi đầu lè lưỡi liếʍ ăn mấy hạt cơm, vẻ mặt cô cực kỳ thỏa mãn giống như ăn một món gì đó cực kỳ ngon. Nghe thấy tiếng nói, cô quay sang nhìn về phía Tình Lãng, gương mặt và tóc đều dính mấy hạt cơm, trông hơi buồn cười.

Nhưng Tình Lãng không cười được, hắn đi qua, động tác nhẹ nhàng gỡ từng hạt cơm dính trên mặt cô, ngón tay vô thức run nhè nhẹ, hắn nhìn Tình Vân ngoan ngoãn ngồi bất động, dịu dàng nói: “Ăn ngon không?”

Tình Vân gật đầu thật mạnh: “Ăn ngon! Ăn thỏ!”

Tình Lãng nhìn về phía bàn ăn, nhìn hạt cơm một lúc hắn mới phát hiện hạt cơm bày trên bàn có hình dạng giống con thỏ, khóe miệng của hắn miễn cưỡng cong lên, “Ăn ngon là được rồi, cơ mà ăn thỏ nhiều sẽ khó chịu, sau này không ăn nữa, có được không?”

Tình Vân nhìn trừng trừng hắn một lúc mới gật đầu nghe theo, “Cha mẹ lúc nào cũng lấy thuốc trong bình bắt em ăn, rất đắng, không ngon bằng ăn thỏ, em ghét nó.”

Tình Lãng đứng đó một lúc mới đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm, sau đó quay lại trước mặt Tình Vân, “Em đưa tay ra.”

Tình Vân không nói nhiều, nghe theo vươn hai tay ra, khăn lụa màu đen cột trên cổ tay nổi bật trên da thịt trắng nõn như ngọc.

Tình Lãng đặt thuốc và ly nước vào trong tay cô, “Uống đi.”

Tình Vân bất động.

Tình Lãng nhướng mày, đôi môi mím chặt một lúc cuối cùng vẫn nói ra, “Em có muốn gặp Mộc Doanh Phong không?”

Nghe thấy những lời này, rốt cuộc Tình Vân mới ngoan ngoãn uống thuốc, cô mở tay ra, ý nói mình đã uống, “Doanh Phong?”

Không ngờ thuốc có tác dụng nhanh thật! Tình Lãng cười khẩy trong lòng, ngoài miệng lạnh nhạt trả lời cô, “Qua mấy ngày nữa cậu ta về nước, anh sẽ dẫn em đi gặp cậu ta.”

Tình Vân nhìn chằm chằm vào hắn, được một lúc mới gật đầu, “Nhớ kỹ lời anh nói, anh đừng tưởng em bị điên thì có thể chia rẽ em và Doanh Phong. Trong lòng em không có anh, em chỉ cần anh ấy!”

Tình Lãng không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn cô, hắn quay người trở lại phòng của mình đóng cửa lại, cứ như thể cánh cửa trở thành khoảng cách xa nhất giữa hắn và Tình Vân.