Chương 6: Ý nghĩa của báo thù (5)

Địa điểm gặp mặt do Mộc Vũ Phong quyết định, Tình Lãng tưởng rằng chỉ là một quán cà phê hay một tiệm cơm Tây đơn giản. Nhưng khi dừng xe, đứng trước cửa một quán trà cổ kính, hắn hơi ngẩn người.

Nơi này… Không giống nơi người trẻ tuổi sẽ đến, Tình Lãng nhếch miệng lên, hứng thú đối với Mộc Vũ Phong trong lòng càng nhiều hơn.

Lúc đi vào có thể ngửi thấy hương trà nhàn nhạt trong không khí, Tình Lãng chỉ ngửi đã cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều. Rất nhiều người già ngồi bên trong vừa thưởng trà vừa đánh cờ, xung quanh ngoại trừ tiếng nói chuyện cố gắng đè thấp cũng chỉ có tiếng nước trong trẻo.

“Xin chào, ngài là Tình Lãng đúng không?” Một cô gái mặc xường xám màu xanh đi đến trước mặt Tình Lãng, nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng, là tôi.” Tình Lãng hơi ngây ra, nghĩ thầm đừng nói quán trà này cũng do nhà họ Mộc mở đấy nhé?

“Mời ngài đi theo tôi.”

Tình Lãng đi theo sự hướng dẫn của cô gái mặc xường xám. Quy mô của quán trà rất lớn, bên trong càng giống như một thế giới tách biệt, núi đá mô phỏng chân thật và nước trong veo chảy róc rách càng biến nơi này thành chốn bồng lai tiên cảnh. Có thể nhìn ra được người thiết kế bỏ ra biết bao nhiêu công sức để xây dựng nơi này.

Bọn họ đi đến trước cửa một căn phòng thì dừng lại, cô gái xường xám nhẹ nhàng gõ cửa: “Ngài Mộc, ngài Tình đến.”

“Mời vào.” Tiếng nói lành lạnh không mang theo một chút hơi người của Mộc Vũ Phong truyền ra từ phía sau cánh cửa. Mặc dù ở thời hiện đại nhưng Tình Lãng lại cảm thấy mình như đang ở thời cổ đại, thậm chí có ảo giác mình sắp được gặp cao nhân.

Hắn đột nhiên cười khổ, bản thân lại có chút hồi hộp. Hắn ho nhẹ một tiếng, đẩy cửa vào.

Một bên vách tường của căn phòng được làm bằng kính, nhờ thế có thể thu hết toàn bộ cảnh sông núi xinh đẹp vào trong mắt. Nhưng ánh mắt của Tình Lãng lại đặt lên trên người của người đàn ông phía đối diện.

Mộc Vũ Phong không mặc đồ cổ trang để hợp với hoàn cảnh mà mặc Âu phục giày da nghiêm chỉnh, biểu hiện cho thấy anh đã chuẩn bị xong nội dung bàn bạc.

Cho dù đã được Âu phục bao bọc, Tình Lãng vẫn có thể nhìn thấy dã tính vận sức chờ phát động ẩn giấu bên dưới cơ thể.

Được rồi, Tình Lãng thừa nhận hắn đang suy nghĩ miên man, nhưng đúng là hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô vì người đàn ông này.

Tình Lãng đi về phía Mộc Vũ Phong, anh cũng lập tức đứng lên. Mộc Vũ Phong mang mắt kính gọng vàng, ngũ quan nghiêm nghị không một chút cảm xúc, còn chưa mở miệng, Tình Lãng đã cảm nhận được một luồng áp lực đánh tới.

Ngoại hình của hai anh em nhà họ Mộc không hề giống nhau, Tình Lãng treo nụ cười lên mặt, vươn tay: “Chào ngài, giám đốc Mộc, lúc trước tôi thường nghe Doanh Phong đề cập tới ngài nhưng mãi vẫn không có cơ hội gặp mặt. Nay được nhìn thấy ngài, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”

Mộc Vũ Phong giống như đang đánh giá hắn, một lúc sau mới vươn tay nắm lại.

Cảm giác nóng bỏng từ giữa hai lòng bàn tay nắm chặt truyền vào trong tim, trái tim Tình Lãng đập nhanh hơn, gương mặt cũng có vẻ nóng lên.

“Hân hạnh, mời ngồi xuống nói chuyện.”

Mộc Vũ Phong không cho Tình Lãng quá nhiều thời gian để hưởng thụ cảm giác này, nói xong lập tức thu tay về ngồi xuống.

Tình Lãng nghe thế cũng thuận theo ngồi xuống đối diện. Trên mặt bàn bày một khay trà, lúc Mộc Vũ Phong nhấc ấm trà lên để lộ xương ngón tay rất rõ ràng, trà nóng vừa đổ vào trong chén lập tức có khí nóng bốc lên, hương trà thơm ngát trang nhã phả vào mặt, thấm vào ruột gan.

Tình Lãng cầm chén trà lên uống một hớp, thầm khen trà ngon, không đợi hắn nói xã giao vài câu, Mộc Vũ Phong đã mở lời trước.

“Về chuyện quý công ty đây, có lẽ tôi hiểu đại khái một chút, xét về nhân lực và quy mô có thể thấy đây là một công ty cỡ nhỏ, ngài cho rằng ưu thế trong việc hợp tác lần này thể hiện ở đâu?”

Mộc Vũ Phong mới mở miệng đã tạo áp lực cho Tình Lãng, từ cách nói chuyện và hành động lạnh nhạt lúc mới bắt đầu đã khiến hắn có chút cảnh giác. Nhưng với hắn mà nói, chỉ cần đối phương đồng ý gặp mặt nói chuyện với hắn, hắn đã thắng được một nửa.

Tình Lãng cười nói: “Từ lúc thành lập cho đến nay, công ty của chúng tôi vẫn luôn chú trọng vào việc kết hợp nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, cố gắng giành lấy ưu thế tiếp tục phát triển cạnh tranh lâu dài. Mặc dù người của chúng tôi không nhiều nhưng đội ngũ công nhân kỹ thuật có tài năng và trình độ cao không ít, cũng có quản lý sản xuất kỹ thuật dày dặn kinh nghiệm. Ngoài ra công ty đã thành lập các nhóm kỹ thuật khác nhau, vẫn luôn không ngừng hoàn thiện nghiên cứu phát minh trang thiết bị và hệ thống quản lý, tạo nên nền tảng vững chắc cho tương lai phát triển của công ty.”

Tình Lãng nói một loạt lời hay ý đẹp, nhất là giọng điệu tự tin và khí chất trầm ổn của hắn cùng phối hợp với nhau trong lúc phát biểu càng làm cho người ta có cảm giác đáng tin cậy.

Mộc Vũ Phong, người ngồi đối diện hắn là một lão làng có kinh nghiệm dày dặn, còn Tình Lãng với số năm trong nghề ít ỏi thì chỉ có thể xem như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Thế mà lúc này hắn lại đang trò chuyện cùng với người đứng đầu một công ty siêu lớn, như thể từ cuộc nói chuyện giữa những người ngoài ba mươi biến thành nhân tài lão làng năm sáu chục tuổi.

Để tay lên ngực tự đánh giá, thực lực của mình tuyệt đối không thua đối phương, nhưng so với ngọn núi cao hơn mình, cũng đi nhiều bước tràn ngập chông gai ngay từ lúc đầu, thì có thể thấy thực lực của đối phương không dễ dàng.

Tròng kính của Mộc Vũ Phong lấp lóe, khóe miệng hơi cong, giọng điệu vẫn không thay đổi nhưng lời nói khiến Tình Lãng mừng rỡ như điên.

“Chúng ta không cần gọi sếp Tình sếp Mộc gì đó, cũng không phải mấy lão già, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, không ngại gọi tôi là anh chứ?”

Thành công rồi!

Tình Lãng cố gắng để lộ bản thân chững chạc một chút nhưng khóe miệng vẫn không khống chế được nhếch lên, mặc kệ công ty hợp tác thành công hay không thì mối quan hệ của hắn với Mộc Vũ Phong đã có thể tiến lên trước một bước, thế nên trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ.

“Vậy, anh Vũ Phong, anh gọi em Tình Lãng là được rồi.”

Kế tiếp, bọn họ bắt đầu thảo luận chi tiết nội dung lần hợp tác này, về phần giấy tờ bọn họ đều đã quen nên đã cho người chuẩn bị trước. Cứ thế, chẳng mấy chốc hai bên đã bắt tay hợp tác trong bầu không khí hữu nghị.

Sắc trời dần tối, bọn họ đi ra khỏi quán trà, sóng vai đi đến bãi đỗ xe. Trên đường, bọn họ đi ngang qua một chiếc xe đẩy bán Oden, nguyên liệu nấu ăn nóng hổi và mùi thơm lan tỏa ra xung quanh. Tình Lãng đột nhiên đói bụng, trong nhất thời không nghĩ nhiều đã giữ Mộc Vũ Phong lại, chỉ chỉ bên kia.

“Chúng ta cùng ăn Oden đi?”

Hành động của hắn vô cùng tự nhiên, không giống như hai người gặp mặt lần đầu tiên mà là…

“Anh yêu, em muốn ăn Oden!”

Vừa lúc có một cặp tình nhân đi qua bên cạnh, nhà gái đang dậm chân nũng nịu với bạn trai, hai tay bạn trai cầm túi lớn túi nhỏ toàn đồ ăn. Có thể thấy bọn họ chuẩn bị về nhà nấu cơm, nhưng cuối cùng nhà trai vẫn không chịu nổi yêu cầu bên nhà gái, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hai người cùng đi đến trước quầy Oden chọn lựa đồ ăn.

Tình Lãng cảm giác có một tiếng “Ầm” vang lên trong đầu mình, cả người ngớ ra, hình như động tác hiện tại của hai người bọn họ không khác gì cặp tình nhân kia, nhất là khi lời mình nói vừa rồi giống y đúc nhà gái.

Dù hợp tác thành công như thế nào thì vẫn nên mời lãnh đạo cấp cao đi nhà hàng ăn mừng. Còn hắn mời người ta ăn hàng vỉa hè là có ý gì?

Hắn thẹn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, lúng túng nói không nên lời dù chỉ một câu.

Mộc Vũ Phong thì ngược lại, trong lòng không có hoảng loạn như hắn, chỉ hơi ngạc nhiên vì đột nhiên bị hắn giữ lại. Anh nhìn về phía quầy Oden, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, thuận thế nắm tay của hắn đi qua.

Chờ hồn của Tình Lãng trở về, hắn đã nhìn thấy một quầy đồ ăn đủ màu sắc hương vị và một nồi canh bốc khói nghi ngúc. Gương mặt của Mộc Vũ Phong hơi tiến lại gần, có lẽ vì hơi nước nên chủ nhân của gương mặt tháo kính xuống, để lộ cặp mắt bình tĩnh như pha lê nhìn chăm chú vào hắn.

“Cậu muốn ăn gì?”

Sau đó, giữa trời đêm se se lạnh thích hợp để ngâm một câu thơ, hắn mời một người vừa có ấn tượng tốt với mình cùng ngồi chồm hổm trên băng ghế nhỏ, tay cầm hộp nhựa plastic xì sụp ăn Oden không đến 40 đồng.

Cho dù lúc trước vẻ mặt của Tình Lãng ung dung không vội, nhẹ như mây gió, nhưng sau đó vẫn không kiềm được ngửa mặt lên trời gào lên.

Đây là cảnh tượng tìm đường chết hố cha đến cỡ nào!

Tình Vân nhìn Tình Lãng mang về một cái chén giấy in hình Oden, cô nhìn thoáng qua bên trong chứa đủ loại đồ ăn, rồi lại nhìn về phía Tình Lãng u ám dựa vào ghế sa lông. Cô nghiêng đầu hỏi: “Anh? Doanh Phong?”

“Em đừng nói nữa! Ăn Oden của em đi!”

Mà đổi thành chỗ của Mộc Doanh Phong cũng đứng trước tình cảnh tương tự.

“Ồ, Oden à…” Hai má Mộc Doanh Phong ửng đỏ, y kẹp một cục đậu phụ khô ở trong chén giấy bắt đầu ăn, “Lúc trước em cũng hay mua đồ ăn ven đường để cho tiện, không ngờ một người không dính khói lửa trần gian như anh vậy mà biết tới sự tồn tại của Oden!”

Mộc Vũ Phong đang ngồi ở trên ghế sa lông cầm tài liệu chi tiết của phương án thảo luận hôm nay với Tình Lãng, nghe thấy Mộc Doanh Phong nói, anh chỉ đẩy gọng kính trên sống mũi, “Mùi vị không tệ, ngoài ra, em uống rượu?”

“Phụt! Khụ khụ…” Lần này Mộc Doanh Phong kinh hãi, nhưng nghĩ tới tính cách của Mộc Vũ Phong chắc chắn không thể nào chủ động đi ăn Oden, trong lòng y bỗng có dự cảm không lành.

“Anh, anh đi ăn Oden với ai?”

“Tình Lãng, anh dùng điện thoại di động của em hẹn gặp cậu ta nói chuyện hợp tác.”

Mộc Doanh Phong đứng phắt dậy, cái ghế sau lưng phát ra tiếng “Két két” chói tai, y trừng mắt với Mộc Vũ Phong, “Anh, tại sao anh không nói với em một tiếng! Còn nữa, sao anh không dẫn em theo?”

“Anh và cậu ta bàn công việc, em một người ngoài nghề đến đó làm gì?”

Câu giải thích này không thể đè lại lửa giận của người ăn dấm, bản thân Mộc Doanh Phong cũng không tìm được lối thoát sau khi xảy ra tranh chấp với Tình Lãng khiến cho mối quan hệ của bọn họ không tốt cũng chẳng xấu. Vì mấy ngày liền không liên lạc nên y mới buồn bực uống một chút rượu, mà anh trai nhà mình thì ngược lại, chẳng những được gặp mặt Tình Lãng mà còn cùng ăn Oden.

Cảm giác nguy hiểm không tên phun lên trong lòng của y, cho dù nhìn Mộc Vũ Phong không có ý đồ kia nhưng đây là một loại trực giác của dã thú, cộng thêm kí©h thí©ɧ từ cồn khiến y không thể khống chế nổi tâm trạng của mình.

“Em là người ngoài? Chẳng lẽ Tình Lãng thành vợ của anh rồi? Giấu giếm em gặp mặt cậu ta, anh nghĩ anh ngay thẳng lắm đúng không!” Mộc Doanh Phong dứt khoát phất tay hất đổ Oden trên bàn, nước canh và đồ ăn lẫn lộn chảy đầy đất.

“Á!” Người giúp việc đứng một bên không dám lên tiếng nhìn thấy cảnh này vội vàng đi tới dọn dẹp, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Mộc Vũ Phong gọi lại.

Mộc Vũ Phong cau mày, “Mộc Doanh Phong, chú ý tố chất của em! Hiện tại anh cho em hai lựa chọn, một thu dọn sạch sẽ đống đồ ăn em vừa hất đổ, hai lập tức nói xin lỗi.”

Ánh mắt sắc bén và giọng điệu nguy hiểm của Mộc Vũ Phong khiến Mộc Doanh Phong run rẩy. Cha ra ngoài làm việc thời gian dài nên Mộc Vũ Phong trở thành người uy nghiêm nhất trong lòng y. Nhưng lúc này, nếu chuyện liên quan đến Tình Lãng, y quyết tâm cắn răng không chịu nhận thua.

“Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho em, cha cũng sẽ không nói vậy với em!”

“Dựa vào thời gian em sống uổng phí, dựa vào tiền ăn mặc của em đều do anh kiếm được, nếu em không phục, vậy em thử đi ra ngoài sống bằng chính sức mình đi, lầm tất cả những gì em muốn.” Giọng điệu của Mộc Vũ Phong lúc nói những lời này rất lạnh nhạt, nhưng lại khơi dậy lửa giận của Mộc Doanh Phong.

“Ai sợ ai!” Màu đỏ ửng trên mặt Mộc Doanh Phong lan tràn ra toàn thân, vừa sải bước đi được hai bước gương mặt đã lộ vẻ do dự, ngay lúc Mộc Vũ Phong cho là y định thỏa hiệp, lại nghe thấy y rống lên một câu.

“Vì nghệ thuật, em sẵn sàng làm tất cả!”

Sau đó y cởϊ qυầи áo trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào mình, cho đến khi trên người không còn bất cứ thứ gì mới hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi về phía cửa, nhưng đi chưa được mấy bước đã rẽ ngoặt, mở cửa phòng của mình bước vào.

Toàn cảnh lặng ngắt như tờ.

Mộc Vũ Phong: “…”