Chương 1-2: Tuyên chiến!

______________________

NEW YORK _ HOA KÌ.

Trên đường đến sân bay...

"Lần này về Thái cậu định ở lại bao lâu?"_ Kartoon vừa lái xe vừa vừa hỏi.

"Ba ngày."_ Cheer ngồi bên cạnh ghế lái giọng nhàng nhạt trả lời.

"Ba ngày? Không phải chứ! Cậu nói với mình là cậu đã rời Thái được hơn 12 năm, lần này cậu về mình nghĩ cậu sẽ ở lâu hơn một chút... Bộ cậu không định đi thăm người thân của cậu sao?"_ Kartoon bất ngờ trước câu trả lời của Cheer, cô quay sang nhìn Cheer không chớp mắt.

"Mình chỉ còn gia đình dì... Bố mẹ chẳng còn ai... Nếu không phải vì vấn đề di chúc của bố mình có lẽ mình sẽ không bao giờ quay về Thái..."_ Cheer cảm thấy nhói lòng khi nhắc đến gia đình cô.

Nói đến đây thì Cheer đưa mắt nhìn sang cửa sổ để tránh bị Kartoon bắt gặp gương mặt u sầu của mình. Cheer im lặng không nói gì thêm nữa... Sống mũi cô chợt cảm thấy cay cay... Đôi mắt Cheer ửng đỏ lên và có động chút lệ nơi khóe mi...

Kartoon biết là cô bạn mình không muốn nói tiếp về vấn đề này... Nhưng cô cũng thật sự thắc mắc vì lý do gì tại sao lại khiến Cheer không muốn quay về Thái đến như vậy?

Ngày bố Cheer mất, Kartoon cũng không hề hay biết cho đến khi tuần trước Cheer nói với cô rằng bố mình đã mất được một tháng và Cheer phải về Thái để giải quyết vấn đề di chúc. Lúc đó Cheer nói một cách rất bình thản như không có việc gì lớn lao đã xảy ra với mình cả, thậm chí trước lúc hay tin, Kartoon chưa từng thấy Cheer buồn một giây phút nào...

Nghĩ một hồi thì Kartoon quyết định lấy hết can đảm để hỏi thẳng vấn đề của Cheer:

"Có phải.... Có phải cậu không muốn gặp lại người phụ nữ đó?"

Cheer nghe đến 4 từ: "người phụ nữ đó" thì quay sang nhìn Kartoon, lúc này cô đã thu lại vẻ mặt buồn bã khi nãy thay vào đó là gương mặt vui vẻ như mọi ngày, Cheer cười phá lên:

"Ha... Ha... Cậu nhiều chuyện quá làm gì chứ? Lo mà lái xe đi, mình trễ chuyến bay là mình hỏi tội cậu đó!"_ Cheer đưa tay đánh nhẹ vào vai Kartoon.

Kartoon biết là Cheer không muốn trả lời câu hỏi của mình nên đã mỉm cười rồi lãng sang chuyện khác và không đề cập đến vấn đề đó nữa... Cứ như thế cả hai nói cười trên suốt đoạn đường đến sân bay JFK - New York.

Thật ra Cheer và Kartoon quen biết nhau ở New York vào 6 năm trước. Những điều Kartoon biết về Cheer là không nhiều vì Cheer rất kín tiếng về chuyện gia đình của mình. Cô chỉ nghe Cheer nói một cách rất sơ xài về bản thân Cheer rằng: hơn 12 năm trước Cheer sang Mỹ cùng với mẹ cô để điều trị bệnh của mình, còn bố cô thì đi thêm bước nữa với một người phụ nữ khác... Trước khi đi cùng Cheer sang Mỹ, mẹ cô đã ký đơn ly hôn với bố cô để ông ấy có thể tự do qua lại với người phụ nữ đó... Rồi Cheer bảo là khi mình khỏi bệnh thì mẹ cô trở bệnh và mất... Chỉ đơn giản như thế và Cheer nói rằng đó là lý do khiến cô không muốn trở về Thái...

...

___________________

TẠI SÂN BAY JFK...

"Về Thái vui vẻ! Nếu được thì ở lại thêm vài ngày. Cậu biết không, Thái Lan bây giờ cũng đẹp lắm... Năm nào mình cũng về thăm bà con với mẹ mình..."_ Kartoon ra sức dụ dỗ Cheer ở lại Thái thêm vài bữa nữa.

Nhưng chưa nói hết câu thì Cheer đã cắt ngang lời cô:

"Cậu đừng hòng trốn tránh trách nhiệm! Ba ngày sau thì phải đến đây đón mình đó!"_ Cheer vỗ nhẹ vào bắp tay Kartoon rồi vui vẻ bước vào trong sân bay làm thủ tục xuất cảnh.

Kartoon chỉ biết ngao ngán thở dài rồi gượng cười với cô bạn có "lai lịch bất minh" và tính cách kì lạ của mình.

...

______________________

BANGKOK - THÁI LAN.

"Chết thật! Chuyến bay của chị Cheer đã delayed hai tiếng rồi... Không biết có chuyện gì xảy ra không nữa?"_ Greta lo lắng nhìn vào bảng điện tử thông báo chuyến bay của Cheer.

"Cheer cũng thiệt là... Bảo nó về sớm hơn vài ngày mà nhất quyết không chịu... Phải canh đúng ngày đọc di chúc mới chịu về..."_ Mam đưa mắt nhìn về hướng cửa, miệng thì cằn nhằn Cheer với con gái mình.

"Dì Mam! Greta!"_ Cheer gọi lớn khi thấy dì và em họ của mình dáo dác nhìn quanh tìm kiếm.

Cheer kéo chiếc vali của mình đến cạnh Mam rồi ôm chầm lấy bà. Greta đứng đó nhìn Cheer mà chảy nước mắt. Cheer đưa mắt nhìn sang thấy thế thì đẫy nhẹ Mam ra khỏi người mình:

"Em khóc cái gì đó? Chị về em không vui sao?"_ Cô đưa tay xoa nhẹ đầu Greta.

"Không phải! Em vui quá... Hơn 12 năm rồi không gặp lại chị... Hu... Hu..."_ Greta ôm chặt lấy Cheer ra sức khóc!

"Trời ơi! Con nhỏ này! Lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè! Chẳng phải chị hai thường xuyên gọi Video call cho em và dì Mam sao? Mấy tháng trước hai dì cháu còn sang Mỹ thăm chị, giờ em làm cứ như là nhiều năm rồi không gặp lại nhau vậy?"_ Cheer cười thành tiếng rồi đưa tay xoa nhẹ tấm lưng của Greta.

"Dạ... Nhưng lâu rồi chị không về Thái... Em nhớ..."

"Hai đứa à... Mẹ không có ý định ngang cản chị em con đoàn tựu... Nhưng bây giờ sắp hai giờ rồi... Hai giờ chiều thì luật sư sẽ đến nhà con đọc di chúc đó Cheer!"_ Mam nhìn đồng hồ rồi quay sang cả hai hối thúc.

"Được! Vậy mình đi thôi!"_ Nói rồi Cheer một tay kéo chiếc vali của mình, tay còn lại thì khoác lên vai Mam vui vẻ bước đi.

"Chị hai, chị... Hành lý của chị chỉ có chiếc vali này thôi hả?"_ Greta ngây ngô hỏi.

"Ừm! Chị về có ba ngày, chiếc vali này với cái balo này là đủ!"_ Cheer tươi cười đáp.

"Hả? Dì tưởng con sẽ về thăm dì nhiều ngày hơn chứ..."_ Mam có chút thất vọng khi cháu gái mình muốn vội vã đi rồi vội vã về...

Cheer không nói gì thêm nữa, cô vẫn giữ nụ cười trên môi rồi nhanh chân bước đến đưa tay mở cửa và ngồi vào xe của Mam.

"Joe! Anh chạy nhanh một chút về nhà tôi cho Cheer cất đồ rồi mới ghé sang nhà Cheer nhé!"_ Mam căn dặn tài xế của mình.

"Không cần đâu! Mình trễ rồi, chúng ta đến thẳng nhà con luôn đi!"_ Cheer quay sang nhìn Mam đáp.

"Nhưng..."

"Con cũng không có ý định ở lại Thái hay về Thái nên con muốn làm cho xong chuyện di chúc rồi mình quay về nhà dì cũng không muộn!"_ Gương mặt Cheer đanh lại khi nhắc đến di chúc của bố mình.

Mam nhìn thấy nét mặt u sầu của cháu mình thì thở dài rồi quay sang Joe:

"Vậy cũng được! Anh lái thẳng đến nhà Cheer luôn đi."

Sau câu nói đó của Mam, Cheer quay sang Greta nói cười vui vẻ với cô rồi kể đủ thứ chuyện trên đời... Chỉ sót chuyện gia đình Cheer là cô không đề cập đến...

***

Mam là em ruột của mẹ Cheer, còn Greta là con gái của bà và Ryan - Ông là một bác sĩ khoa nhi, Mam quen biết với chồng bà khi Cheer từng điều trị ở bệnh viện của ông vào hơn hai mươi năm trước...

Cheer rất thương dì ruột của mình, dượng Ryan và Greta vì đối với cô họ là những người thân còn sót lại trên cõi đời này...

Mam thì luôn coi Cheer như con ruột của mình vì bà thường xuyên bên cạnh Cheer khi cô còn bé, còn Greta thì xem cô như chị hai vì trước đây khi Cheer bệnh chỉ có Greta là thường xuyên bên cạnh trò chuyện cùng cô.

Thật ra thì Cheer còn một người bạn nữa, cả hai cũng rất thân khi cô còn ở Thái nhưng sau khi cô rời Thái thì đã không còn liên lạc với người bạn ấy. Lần này về nước, Cheer cũng có ý định tìm gặp để thăm hỏi người bạn cũ đó.

...

***

Khi xe của Mam đỗ trước cửa nhà Cheer, cô ngồi đó nhìn về hướng cửa rất lâu cho đến khi Mam gọi tên cô thì Cheer mới giật mình bước ra khỏi xe và đi vào nhà cùng với mẹ con bà.

Vυ" Mon nghe thấy Cheer về thì vội vã chạy từ dưới bếp lên để gặp Cheer, nhưng cô bước ngang qua bà mà không một câu chào hỏi... Chỉ có Mam và Greta là lên tiếng chào bà, còn Cheer thì... Bà đứng đó cười chua xót khi Cheer có phản ứng vô cảm với người từng giữ Cheer từ bé cho đến trước khi cô sang Mỹ.

Mam và Greta bước vào trong trước còn Cheer thì lặng lẽ bước theo sau. Vừa vào đến nhà thì có tiếng của ai đó cất lên thật lạnh lùng:

"Đến rồi sao? Thường ngày ở công ty cũng không thấy mẹ con chị trễ hẹn như vậy!"_ Ann có chút khó chịu khi Mam đến trễ gần nửa tiếng.

"Tôi cũng không muốn, chỉ là chuyến bay bị delayed..."_Mam cũng lịch sự đáp lại rồi bước đến ghế sofa ngồi xuống cùng Greta.

Sau khi cằn nhằn Mam thì Ann đã đưa mắt sang nhìn vị luật sư của bố Cheer. Chị không hề biết rằng có ai đó bước vào sau lưng Mam đã im lặng và nhìn chị không rời mắt...

Mắt Cheer nhẹ cay còn miệng thì cảm thấy đắng chát, cô đứng đó thẫn thờ nhìn Ann.

"Cheer à! Con đến đây ngồi đi!"_ Mam nhẹ nhàng quay sang Cheer gọi tên cô.

Ann vừa nghe đến tên Cheer thì lập tức đưa mắt theo hướng Mam. Chị giật bắn người và đứng cả dậy khi thấy Cheer. Ann nhìn Cheer không chớp mắt, chị có chút bất ngờ khi gặp lại Cheer sau hơn 12 năm qua...

Bao nhiêu năm Cheer đi là bấy nhiêu năm cô không hề gửi một tấm ảnh cho bố mình... Thậm chí Cheer cũng chẳng buồn gửi ảnh của mình cho Mam và cô cũng đã căn dặn bà không được lén lút làm điều đó với bố cô. Đương nhiên Mam cũng không làm vì bà rất giận anh rể mình đã bỏ rơi chị hai bà để đến với Ann một cách công khai, chính vì thế nên Ann cũng chưa từng gặp lại Cheer sau ngần ấy năm...

"Dạ!"

Cheer giật mình rồi vội vã đưa mắt sang hướng Mam để tránh bị Ann phát hiện ánh nhìn khi nãy của cô. Cheer nhanh chân bước đến ghế sofa, cô đặt chiếc balo trên vai mình xuống rồi ngồi đối diện với Ann . Cheer nhìn Ann vui vẻ chào hỏi:

"Chào! Lâu rồi không gặp dì khỏe không?"_ Cheer nhẹ giọng hỏi và nở một nụ cười rất tươi với chị.

Ann từ tốn ngồi xuống, chị thu lại vẻ mặt bất ngờ khi nãy và thận trọng nhìn Cheer lạnh lùng đáp:

"Tôi có nghe lầm không? Hình như lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng của 12 năm trước khi cô gặp tôi thì cô đã bảo tôi là "đồ xấu xa". Bây giờ sao tự dưng cô lại vui vẻ chào hỏi tôi như thế?"_ Ann cố ý mỉa mai Cheer vì chị có chút khó hiểu trước thái độ của Cheer đối với mình.

"Ừm... Tại lúc đó con chưa 18 nên mới có những lời nói bốc đồng như thế... Không ngờ dì lại để tâm điều ấy suốt 12 năm qua sao?"_ Cheer cười thành tiếng sau câu nói đó.

Ann cảm thấy như Cheer đang cợt mình nên chị có chút khó chịu. Ann lườm Cheer một cái rồi dằn lòng nuốt giận và không thèm trả lời câu chào hỏi của Cheer. Chị quay sang luật sư Tommy :

"Đã đủ người rồi anh có thể tuyên bố đọc di chúc của chồng tôi."

Cheer vẫn nhìn chị tươi cười nhưng đột nhiên khi ánh mắt Cheer đưa xuống cổ của Ann thì nụ cười đó vụt tắt... Cheer nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ chị, sắc mặt trở nên trầm lắng, cô im lặng ngồi đó như người mất hồn.

Luật sư Tommy trước sự chứng kiến của những người có mặt như lời trăng trối của bố Cheer đã lấy di chúc của ông ra rồi xé mọc niêm phong trước mặt mọi người và bắt đầu tuyên đọc:

"Theo di chúc của ông Somchair thì tài sản của ông sẽ để lại cho vợ ông là bà Sirium đây cùng con gái ông là cô Thikamporn, cụ thể gồm hai phần:

Phần bất động sản:

Ông có hai căn biệt thự ở Cha-am, cô Thikamporn và cô Sirium mỗi người được một căn. Nhà ở Bangkok thì có hai căn hộ lớn ở ngoại thành, hai căn nhỏ ở nội thành sẽ chia đều cho cả hai. Còn căn biệt thự này thì cô Sirium và cô Thikamporn đồng sở hữu đứng tên.

Phần hiện kim thì có 30% cổ phần của tập đoàn SMart:

Ông Somchair quyết định chia đều 15% cổ phần cho mỗi người với một điều kiện: ông Somchair có một nguyện vọng là muốn cô Sirium đây thay ông chăm sóc cho cô Thikamporn đến khi con gái ông lập gia đình thì cô Sirium sẽ chính thức hưởng trọn 15% cổ phần của SMart. Trong thời gian cô Thikamporn chưa kết hôn thì tạm thời số cổ phần sẽ là 20% cho cô Thikamporn và 10% cho cô Sirium."

Tommy vừa dứt lời thì nhìn sang Ann mỉm cười.

Ann ngồi nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất tức giận. Chị liếc nhìn Cheer bằng ánh mắt đổ lửa, trong khi Cheer thì cứ thừ người ra đó nhìn mãi vào cổ chị.

Ann cũng chẳng để tâm đến Cheer làm gì, chị quay sang nhìn Tommy gượng cười hỏi:

"Di chúc chỉ có thế thôi sao?"

"Dạ phải! Nó có hiệu lực ngay sau khi tuyên bố."_ Tommy gật đầu khẳng định với Ann rồi thu xếp hồ sơ cho vào cặp và chuẩn bị ra về.

"Được rồi, làm phiền anh quá!"

Ann vui vẻ đứng lên tiễn Tommy ra khỏi cửa rồi quay trở lại ngồi xuống sofa nhìn Cheer nghiêm giọng:

"Tôi muốn bàn với cô về chuyện cổ phần. Tôi muốn dùng phần bất động sản để mua lại..."

"Mình về thôi dì Mam!"_ Cheer đứng dậy quay bước ra cửa mà không quan tâm đến điều Ann đang nói.

Mam và Greta cũng vội vã bước theo Cheer ra về vì họ biết mình không liên quan gì đến gia sản của Somchair, chỉ là cả hai tiện đường đưa Cheer đến đây mà thôi.

"Cô đứng lại cho tôi! Cô thái độ như thế là sao hả? Dù gì thì tôi cũng là mẹ kế của cô!"_ Ann giận dữ đứng lên quát lớn.

Cheer khựng bước rồi định khẽ quay lại nhưng đột nhiên cô không làm thế mà vội vã rời đi nhanh nhất có thể.

Ann bất lực đứng đó nhìn theo, chị giận đến đỏ cả mặt nhưng lại chẳng thể làm gì được Cheer.

Cheer vào xe rồi thì đưa tay lên ôm lấy mặt mình, cô nhắm chặt mắt lại và hít thật sâu. Mam và Greta bước vào xe sau rồi đóng cửa lại, Cheer lập tức ngước lên ra lệnh cho tài xế:

"Chạy đi!"

Mam nhìn thấy sự bất ổn trên gương mặt Cheer, cô từ tốn hỏi nhẹ nhàng:

"Con sao thế? Không khỏe chỗ nào à?"

"Dạ không... Chỉ là mới xuống máy bay nên con hơi mệt..."_ Cheer quay sang gượng cười với Mam.

"Ừm, giờ về rồi nghỉ ngơi cho lại sức nhé!"_ Mam đưa tay xoa nhẹ vai Cheer.

Cheer nhìn sang Greta rồi lại nhìn Mam, cô suy tư một lúc thì quyết định nói ra điều mình đang nghĩ:

"Dì Mam, con sẽ chia lại 15% cổ phần của con ra làm 3 phần. Dì 5%, Greta 5% và 5% còn lại cho mẹ kế của con."

"Cái gì? Chị... Chị hai ... Chị định chia cổ phần cho bà ta sao?"_ Greta mở to mắt nhìn Cheer.

"Phải! Còn 5% mà bố con bảo dì Ann chăm sóc cho con đến khi con lập gia đình thì dì ấy mới có được... Con cũng quyết định để lại cho dì ấy giữ dùm con vô thời hạn..."_ Cheer khẳng định với Greta rồi quay sang Mam nói tiếp ý định của mình.

"Con... Con OK chứ Cheer? Người phụ nữ đó... Chẳng phải bà ta đã dành lấy bố con rồi làm cho mẹ con đau lòng... Bây giờ con còn định chia hết phần lớn cổ phần cho bà ta sao?"_ Mam há hốc mồm nghi vấn hỏi Cheer.

Greta nhìn Cheer khó hiểu, cô không thể tin được chị gái mình lại làm điều không tưởng như thế.

"Chị Cheer... Không phải là em với mẹ muốn được chia phần nhiều tài sản của chị... Nhưng nếu chị không lấy số cổ phần đó thì chị có thể làm từ thiện hay cứ để đó mà lấy lợi nhuận hàng tháng..."_ Greta thật lòng khuyên can Cheer.

"Chết! Balo của con!"_ Cheer giật mình nhìn lại khi không thấy chiếc balo mình mang theo khi nãy.

"Con để quên ở nhà con rồi, dì cho xe quay lại được không? Passport và giấy tờ tùy thân của con đều ở trong đó!"_ Cheer không hề quan tâm đến điều Mam và Greta nói, cô chỉ lo cho chiếc balo của mình.

"Chị Cheer..."_ Greta định lên tiếng tiếp tục nói thì mẹ cô kéo nhẹ tay cô lại và lắc đầu.

Greta nhìn Mam rồi khẽ gật đầu, cô biết mẹ mình muốn Cheer được yên tĩnh nên đã không nói thêm lời nào nữa.

Cả ba người đã im lặng trên xe trong lúc tài xế cho xe quay lại nhà Cheer. Khi xe đậu ở trước cửa nhà, Cheer mở cửa bước xuống và quay đầu lại nhìn Mam:

"Con vào lấy rồi ra ngay, hai người ở đây chờ con!"_ Nói rồi Cheer bấm chuông cửa.

"Tiểu thư! Cô quay lại có việc gì không?"_ Vυ" Mon vui mừng mở cửa.

"Con quên đồ, vào lấy sẽ đi ngay, vυ" đợi cửa nhé!"_ Cheer vừa nói vừa bước vào nhà, cô không quan tâm đến bà vυ" của mình.

Vυ" Mon chỉ biết lắc đầu cúi mặt buồn bã khi Cheer đối với bà như thế... Lúc nãy vào nhà đã không thèm hỏi thăm... Giờ quay lại cũng không muốn tiếp chuyện mình... Tiểu thư lúc nhỏ rất mến mình mà?... Sao bây giờ cô ấy khác quá?

Lẳng lặng bước vào nhà, Cheer vừa bước đến cửa phòng khách thì vô tình nghe thấy Ann đang đứng trước di ảnh của mẹ cô giận dữ quát:

"Con gái của cô cũng đáng ghét giống như cô vậy! Kênh kiệu, không biết lớn nhỏ! Mối thù của tôi với cô chưa xong đâu! Cô chết rồi thì đã sao chứ? Tôi sẽ để con gái cô phải gánh món nợ mà cô còn nợ tôi! Tôi sẽ không để cho nó yên mà ngồi đó hưởng lợi từ cổ phần của chồng cô để lại cho nó đâu!"_ Mắt Ann hằn lên những tia đỏ, tay chị nắm chặt lại nhìn di ảnh mẹ Cheer đay nghiến bà.

Cheer đứng đó nhìn Ann một lúc rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Dì ghét gia đình tôi đến thế sao?"

Ann giật mình khi nghe thấy tiếng Cheer, chị xoay người lại nhìn cô rồi cố lấy lại gương mặt điềm tĩnh và nở một nụ cười thách thức:

"Phải thì sao? Nếu cô đã nghe thấy thì tôi cũng không có ý định giấu diếm! Tôi sẽ đoạt hết tài sản của gia đình cô vào tay tôi!"

"Dì cũng thẳng thắn lắm!"_ Cheer bình tĩnh nhìn Ann đáp.

Cô nói rồi bước đến cạnh sofa đưa tay định lấy chiếc balo của mình, lúc này Ann vẫn tiếp tục đáp trả lời Cheer:

"Cô quá khen rồi! Tôi nói cho cô biết tôi sẽ không nương tay với cô đâu!"

Cheer khựng tay lại rồi đưa mắt lên nhìn Ann:

"Vậy... Dì định làm gì? Cho người gϊếŧ tôi sao?"_ Cheer nở một nụ cười khıêυ khí©h.

"Gϊếŧ cô? Mấy chuyện phạm pháp đó tôi không làm đâu... Nhưng nếu tôi có thể khiến cô sống không bằng chết... Như vậy chẳng phải sẽ vui hơn sao?"_ Ann nở một nụ cười nham hiểm khi nói ra ý định của mình.

Cheer nghe đến đây thì hít một hơi thật sâu, cô cho hai tay vào túi quần của mình rồi bước đến gần Ann hơn.

"Lẽ ra tôi định lấy lại chiếc balo rồi rời đi... Tôi cũng chỉ ở lại Thái có ba ngày sau đó sẽ về lại Mỹ và không quay về đây nữa... Nhưng xem ra dì vừa mới làm tôi thay đổi quyết định của mình đấy!"_ Cheer nhét môi cười rồi nhướng mày nhìn Ann và nghiên đầu tinh nghịch đáp trả lời chị.

Ann im lặng trước điều Cheer vừa nói... Chị cứ ngỡ Cheer sẽ ở lại đây luôn nên mới định tính món nợ của mẹ Cheer với cô... Nhưng... Thì ra là cô ta không muốn ở lại Thái sao?

Khi Ann còn đang ngây người suy nghĩ về điều Cheer vừa nói thì Cheer đã tiếp lời:

"Tôi quyết định không đi nữa, tôi sẽ ở lại đây và nhận lời khiêu chiến của dì!"_ Cô bước về trước thêm một bước nữa.

"Ha... Ha... Vậy sao? Cô làm tôi sợ thật đấy!"_ Ann bật cười và tỏ ra khinh thường điều Cheer vừa nói.

Chị vẫn vững bước đứng đó và không có ý định lùi lại khi Cheer bước về phía mình vì nếu lùi bước thì chẳng khác nào để cho Cheer nghĩ rằng chị thật sự sợ lời đe dọa "trẻ con" của Cheer? Chị không hề sợ!

"Vậy thì tôi cũng sẽ đưa ra lời tuyên chiến của tôi với dì!"_ Cheer lại bước đến một bước.

"Thế sao?"_ Ann nghênh mặt khoanh tay nhìn Cheer và tỏ ra xem thường lời cô vừa nói.

"Tôi nhất định sẽ cưa đổ dì!"_ Vừa dứt lời thì Cheer đưa hai ngón tay của mình lên và hôn vào đó một cái rồi nhanh tay đưa nó chạm đến môi Ann.

Chị bị giật mình trước hành động bất ngờ của Cheer, Ann lùi lại một bước rồi nuốt khan tái mặt nhìn Cheer không chớp mắt... Chị thật sự hoang mang trước điều mà... Mà "đứa con chồng" của chị vừa mới làm với mình!

Cheer chậm rãi thu lại hai ngón tay của mình rồi hôn vào đó vài giây như đang thưởng thức nụ hôn của chị, mắt Cheer vẫn không rời khỏi chị, cô khẽ mỉm cười rồi liếʍ môi mình một cái.

"Thơm quá!"

"Cô!"_ Ann cảm thấy nghẹn ở cổ... Chị không biết phải nói lời nào vào lúc này.

"Tiểu thư ơi... Cô Mam nhờ tôi vào xem sao lâu quá tiểu thư vẫn chưa ra."_ Vυ" Mon bước đến cửa đã lên tiếng hỏi Cheer.

Cheer nghe thấy nhưng cô không quay lại, cô vẫn đang nhìn Ann cười say đắm và nhẹ giọng nói:

"Vυ" à, con nhờ vυ" ra xe lấy hành lý của con vào nhà... Con sẽ ở lại đây với mẹ kế xinh đẹp của con!"

"Hả? Tiểu thư về đây ở sao?"_ Vυ" Mon bất ngờ trước quyết định của Cheer.

"Ừm!"_ Cheer quay lại nhìn vυ" Mon vui vẻ tươi cười rồi khẳng định với bà.

"Dạ... Dạ... Tôi biết rồi!"_ Vυ" Mon vui mừng khi thấy Cheer nhìn mình cười, bà vội vã quay ra ngoài lấy hành lý cho Cheer.

Cheer thư thả đi đến sofa ngồi xuống rồi lặng lẽ nhìn Ann với nét mặt vô cùng bình thản. Ann như chết lặng... Chị... Chị không biết phải nói gì hay làm gì?... Vì rõ ràng Cheer có phần trong căn nhà này và cô hoàn toàn có thể ở lại đây... Điều mà Ann không thể lường trước được đó là chị không nghĩ Cheer lại muốn ở cùng nhà với người mẹ kế này! Nếu không phải vì ghét chị thì tại sao bao năm qua Cheer không về Thái? Cả đến ngày đám tang của Somchair, Cheer cũng không buồn về để tang cho ông... Vậy giờ tại sao cô ta lại?... Còn hôn?...

Ann đứng đó sửng sờ nhìn Cheer với hàng tá câu hỏi trong đầu... Lúc này Mam và Greta bước theo sau vυ" Mon vào nhà, cả hai đi đến cạnh Cheer và ngồi xuống hỏi:

"Cheer à... Con ... Con định ở lại đây sao?"_ Mam nhìn Cheer khó hiểu.

"Dạ! Lúc đầu con định ở lại Thái ba ngày rồi về Mỹ nhưng mà nói chuyện với dì Ann một hồi thì con quyết định ở lại đây luôn! Dì không vui khi con về lại Thái sao?"_ Cheer tròn xoe mắt nhìn Mam ngây ngô hỏi.

"Không phải, đương nhiên là dì vui nhưng mà con ở đây với cô ta..."_ Mam lo lắng cho Cheer rồi đưa mắt sang nhìn Ann

lắp lửng câu nói của mình.

"Có sao đâu dì, mẹ Ann của con nói là muốn thực hiện di nguyện của bố con nên bảo con ở lại Thái để dì ấy chăm sóc cho con thôi... Phải không mẹ kế xinh đẹp của con?"_ Cheer vô tư nhìn Mam đáp rồi quay sang Ann đá mắt với chị một cái.

Mam và Greta nghe thế thì lập tức quay sang nhìn Ann bằng ánh mắt đầy dò xét... Ann cảm thấy mình bị oan ức nên vội vàng lên tiếng phản biện:

"Tôi không có! Là cô ta tự muốn ở lại thôi!"

"Thôi! Con mệt rồi... Dì Mam với Greta về đi, con muốn lên phòng ngủ một giấc cho khỏe."_ Nói rồi Cheer vươn vai đứng dậy tỏ ra mệt mỏi, cô khoác balo lên vai mỉm cười chào cả hai rồi nhanh chóng bước lên lầu.

Vυ" Mon đem vali của Cheer bước theo sau cô về phòng. Ann nhìn theo trong lòng có chút tức giận, chị bắt đầu lo lắng về Cheer... Thật ra là cô ta muốn gì chứ?

"Nè! Cô đã giở thủ đoạn gì để giữ Cheer ở lại vậy? Có phải cô muốn ôm trọn số cổ phần của cháu tôi nên mới tìm cách giữ nó bên cạnh cô như thế?"_ Mam nhìn Ann đầy nghi vấn.

"Tôi nói rồi! Tôi không có! Là cô ta tự muốn ở lại, nếu chị muốn đưa cô ta đi thì cứ việc làm! Tôi không có cản!"_ Ann giận dữ quát rồi quay lưng bước xuống nhà dưới, chị để lại mẹ con Mam ở phòng khách mà không hề có ý định tiễn họ ra về.

Greta nhìn theo bóng Ann rồi quay sang Mam nhỏ giọng:

"Mẹ à, con nghĩ bà ta đã giở trò hứa hẹn với chị Cheer điều gì đó... Nếu chị ấy ở lại đây không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Con lo cho chị ấy quá!"

Mam thở dài rồi mở lời an ủi Greta:

"Mẹ nghĩ chắc cũng không đến nỗi nào... Dù gì trong nhà cũng còn có vυ" Mon, bà ấy giữ Cheer từ bé nên chúng ta có thể hỏi thăm tình hình của Cheer qua vυ" Mon... Con đừng lo quá... Với lại chị Cheer của con cũng đã lớn rồi, con bé sẽ biết phân định được đâu là đúng sai..."

Mam đứng đó do dự trong giây lát rồi bà quyết định bước xuống nhà dưới gặp Ann trước khi ra về.

"Tôi cảnh cáo cô không được làm gì gây hại đến cháu tôi, nếu để tôi biết được thì cô không xong với tôi đâu!"_ Mam gằn giọng nói.

"Nói xong thì đi về đi tôi không tiễn!"_ Ann không nhìn mà đáp.

Tay Mam nắm chặt chiếc giỏ xách trên tay mình, bà mím chặt môi nuốt giận rồi quay bước ra về. Greta chạy theo sau nhưng vẫn không quên nhìn lại xem Ann có phản ứng gì khác thường hay không.

Ann ngồi đó trong im lặng, khi chị nghe có tiếng đóng cửa trên phòng khách thì mới quay lại nhìn:

"_ Không biết dì cháu các người có thông đồng với nhau hay không? Rõ ràng là các người đang giở trò với tôi... Được rồi, để xem màn kịch này cô và chị ta sẽ diễn như thế nào!"_ Chị ngồi đó thầm nghĩ và bắt đầu có những nghi vấn về quyết định của Cheer cũng như hành động hết sức bất thường của cô với chị khi nãy.

...

"Wow! Nhiều năm rồi mà hình như căn phòng này không có gì thay đổi nhỉ?"_ Cheer ngó quanh khi vừa mở cửa bước vào trong.

"Dạ ông chủ lúc nào cũng cho người làm dọn dẹp căn phòng này để đợi ngày tiểu thư về."_ Vυ" Mon hớn hở khoe.

"Ok! Vυ" xuống nhà được rồi, con muốn ngủ một chút."_ Cheer ngồi xuống giường rồi đuổi khéo vυ" Mon ra ngoài.

"Dạ... Vậy khi nào tiểu thư dậy thì gọi vυ" nhé, vυ" sẽ cho người nấu chút gì cho con ăn..."

"Được rồi!"_ Cheer nhàng nhạt trả lời rồi thả mình nằm xuống giường.

Vυ" Mon nghe thế thì lẳng lặng bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại, bà không muốn phiền Cheer nghỉ ngơi.

Khi nghe thấy tiếng cửa phòng đã đóng lại, Cheer ngồi dậy đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, cô thấy Mam và Greta lên xe đi khuất rồi mới an tâm quay trở lại giường:

"_ Tôi nghĩ là mình chỉ về gặp lại dì một lần nữa thôi rồi đi luôn và không bao giờ quay trở lại đây nữa... Nhưng xem ra dì vẫn cần một người để giải tỏa mối hận thù giữ mẹ tôi và dì... Nợ mẹ thì để người làm con như tôi gánh thay vậy!"_ Cheer nở một nụ cười nửa vui nửa buồn trên gương mặt mình khi nghĩ đến Ann.

...