Chương 11: Điểm yếu

Bối Bối đã sống tự lập từ khi còn nhỏ.

Cô là con một, lớn lên trong một gia đình trung lưu. Bố là cảnh sát, mẹ là nhân viên công ty, nghe đến đây bạn sẽ cảm thấy đây là một gia đình bình thường. Là con một trong gia đình, lẽ ra cô phải được yêu thương, được cưng chiều, được chăm sóc chu đáo, lớn lên trong hạnh phúc giống như bao đứa trẻ khác, nếu như không phải vì những trận cãi nhau mỗi ngày của bố mẹ.

Còn về cô, mỗi ngày chỉ có thể run rẩy trong sợ hãi đứng nhìn ba mẹ cãi nhau.

Mặc dù một đứa trẻ như cô không quá hiểu rõ về thế giới của người lớn, nhưng có lẽ cô đoán được lí do vì sao bố mẹ cãi nhau. Bố cô ở ngoài có tình nhân lừa dối mẹ cô, sau khi mẹ cô phát hiện ra, bà như phát điên lên khóc lóc không ngừng. Nửa năm trời, ngày nào cô cũng nghe thấy tiếng chửi mắng la hét sau khi đi học về, cuối cùng bố mẹ cô quyết định ly hôn.

Thật ra, ngay từ lúc mẹ cô bắt được bố cô kẹp kè với người phụ nữ khác bên ngoài, bố mẹ đã muốn ly hôn nhưng họ vẫn không thể giải quyết được, nguyên nhân chỉ có một, đó là cô- gánh nặng của họ.

Bối Bối khi đó vẫn còn nhỏ, bắt buộc phải sống chung với một trong hai người nhưng bố mẹ đều không muốn đồng ý về quyền nuôi con, họ đều muốn trút bỏ gánh nặng là cô cho nhau. Và cuộc chiến này, phần thắng thuộc về bố, còn mẹ phải gánh vác trách nhiệm nuôi nấng cô.

Ngày mẹ đưa cô dọn ra khỏi nhà bố, người đàn ông đã mang lại cuộc sống hạnh phúc cho cô dường như đang rất vui sướиɠ khi có thể thoát khỏi mẹ con cô, đến nỗi một ánh mắt nhìn cô một lần cũng không có. cô đã không còn nhìn thấy bố kể từ ngày hôm đó, cô chắc rằng bố cũng rất vui vì không phải đối mặt với cô nữa.

Mẹ và cô đã thuê một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố để bắt đầu cuộc sống mới, bố cô đã không chi trả bất cứ gì về tiền nuôi con, mẹ cô phải một mình gánh chịu mọi chi phí, bản thân bà cũng đã quá kiệt quệ. Kể từ đó, mẹ trút hết những cảm xúc tiêu cực và áp lực lên cô, thường xuyên la mắng, cô cũng chỉ biết chịu đựng sự nóng giận của mẹ không dám làm trái ý vì cô sợ bị chính mẹ ruột chán ghét.

Với một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, việc bị bỏ rơi lần nữa thực sự không thể chịu nổi được, vì vậy cô cố gắng hết sức để đóng vai một đứa con ngoan, chăm học và chỉ muốn mẹ cô tự hào về con trai mình.

Cuộc đời cô chỉ có mẹ mà thôi, cô đã bị bố bỏ rơi và giờ cô không muốn đến mẹ cũng bỏ rơi cô.

Cô và mẹ sống chung được khoảng một năm, một ngày mẹ dẫn một người đàn ông cô không hề quen biết về nhà sau khi tan làm, người đàn ông đó bảo Bối Bối gọi ông là bố, mẹ cô nói bà sẽ cùng người đàn ông này kết hôn. Một năm sau khi cùng bố cô ly hôn, mẹ cô đã tái hôn bắt đầu cuộc sống mới.

Họ cùng nhau dọn đến ngôi nhà 3 tầng lớn của người bố mới ở ngoại ô, không giống như căn phòng cũ chật chội mà cô đã ở. Cô mừng cho mẹ, mừng vì mẹ có thể hạnh phúc một lần nữa, nghĩ rằng mẹ sẽ đối xử tốt với cô như trước nhưng cô đã quá ngây thơ, đã quá đánh giá cao giá trị của mình trong lòng mẹ.

Mẹ không còn mắng cô nữa, không, phải là bà không còn để ý đến cô nữa, sự khinh thường của mẹ dành cho cô càng rõ hơn khi bà có một đứa con với người chồng mới. Khi đó Bối Bối đang học cấp hai và vô cùng hiểu rõ vị trí của cô trong lòng mẹ.

Là vết nhơ trong quá khứ của bà ? Kí sinh trùng ? Cho dù không phải nhưng cũng gần giống như thế. Mẹ chưa bao giờ quan tâm cô rất muộn mới về nhà, làm cái gì hay chơi với ai, trong mắt bà chỉ có bố nuôi và cô con gái mới sinh. Sau vài năm học ở trường, cô bắt đầu trở nên lì lợm, ngang bướng, một chút bất cần.

- Đấy là ai !

Mẹ to tiếng hỏi sau khi nhìn thấy Bối Bối được một người con trai chở về nhà bằng xe đạp. Do dự một hồi, cô lặng lẽ trả lời :

- Bạn ạ.

- Bạn mà nắm tay lâu như vậy, mày nghĩ tao ngu lắm sao !

Mẹ không hề tin những lời cô nói, cô cũng hiểu bởi vì cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa chúng cô cũng không giống như những người bạn bình thường.

- Mẹ chưa bao giờ dạy mày trở thành một con đĩ lăng loàn như vậy ! Bối Bối ! Mày là con gái được tao nuôi thành thế này ! Thế giới này đầy con trai sao mày lại không thích, lai thích đứa nghèo rách, mồ côi ! Mày có nghĩ đến nhỡ có người khác nhìn thấy thì mặt của tao và bố mày vứt đi đâu hả ! Đừng có giở trò gì nữa ! Chia tay ngay đi !

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị cuốn theo cơn bão tiêu cực của mẹ, bất lực, trống rỗng. Lần đầu tiên và cũng là duy nhất mẹ quan tâm đến cô từ khi tái hôn.

Thời điểm đó, mối quan hệ giữa cô và mẹ gần như ở mức đóng băng.

May thay vào lúc đó, bà cũng không quá nhẫn tâm với con gái mình, mẹ vẫn cho cô đi học nhưng không còn quan tâm đến việc của cô và cũng chả để tâm đến cảm nhận của cô nữa, bà cũng không thèm để ý đến cô ngoại trừ việc cảnh cáo cô không được làm bố nuôi lo lắng.

Ngược lại, bố nuôi của cô đã bắt đầu quan tâm đến cô, cô càng lớn sự quan tâm của ông dành cho cô tăng lên mỗi ngày. Nhưng loại quan tâm đó đã vượt qua ranh giới bình thường.