Chương 21: Có phải là sai lầm?

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào đôi mắt nhằm nghiền của Bối Bối, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô từ từ tỉnh lại, một cảm giác buồn nôn chóng mặt ập đến. Cảm giác khó chịu đột ngột này khiến cô cau mày, cô lắc đầu lấy lại tinh thần, nhớ rằng tối qua đã uống quá nhiều, giờ đây cả người cô đau rã rời.

Bối Bối xoa xoa lông mày, thở dài một hơi, định di chuyển cơ thể mình dưới lớp chăn bông, vào lúc này đây một cơn đau xé lòng lan từ hạ bộ qua cột sống tới toàn thân.

Cô sững người, trong lòng nghĩ tình huống bây giờ đây rất không bình thường, Bối Bối nhớ rõ tối qua cô chỉ uống say thôi, tại sao khi tỉnh dậy toàn thân lại đau nhức, cảm thấy giống như vừa tập thể dục trong nhiều giờ vậy, da cô có thể cảm nhận rõ sự mát lạnh của chăn trên cơ thể, rất rõ ràng cô đang trần chuồng nằm trên giường, phần hông đau nhức, nóng và nhớp nháp, giống như đang chứa đầy chất nhầy và sắp sửa chảy ra.

Cô choàng tỉnh, tim đập dữ dội vì hoảng sợ, trần nhà trắng xóa trước mặt cho cô biết rằng đây không phải phòng ngủ của cô, tâm trí cô dần dần nhớ lại những mảnh vụn kí ức đêm qua. cô từ từ quay đầu sang bên kia, chỉ hy vọng nó không những gì cô đang nghĩ trong đầu.

Một chàng trai khỏa thân, quay lưng về phía cô, tấm lưng vạm vỡ của anh ta có vài vết xước đỏ, phần dưới cơ thể cũng được phủ bởi tấm chăn giống như cô. Nhìn tình cảnh trước mắt, trái tim cô hẫng đi một nhịp, tấm lưng này quá đỗi quen thuộc khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Những cái chạm nóng bỏng, tiếng rên rỉ hổn hển đáng xấu hổ đêm qua hiện lên trong đầu, cô phiền muộn đỡ trán, cô đã nhớ ra đêm qua cô có một mối quan hệ ám muội với người này.

- Ưm...

Người đàn ông đang quay lưng về phía cô đang từ từ di chuyển thân thể, cô vội vàng ngồi dậy, thân dưới đau nhói vì hành động đột ngột đó, chân cô run rẩy nhưng cô không có thời gian để quan tâm những thứ này, nhanh chóng nhặt quần áo rơi vãi trên giường. Bối Bối nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xanh lá lẫn trong đống quần áo của cô, cả người cô như phát điên. Trời ơi ! ! Tại sao lại là người này ! ! !

Bối Bối nhìn trái nhìn phải tìm phòng tắm, kia rồi, cô vội vàng đi vào, đóng cửa lại và ngay lập tức đến trước gương kiểm tra cơ thể.

Cô sa sầm mặt, mím chặt đôi môi sưng đỏ, khắp người đều là vết hôn, nhất là vùng cổ và ngực. Những vết hôn tím sẫm trải dài trên cơ thể cô đã nói cho cô biết rằng những gì xảy ra đêm qua không phải là mơ.

Mặc dù rượu làm cho cô mất đi ý thức nhưng trong tâm trí cô vẫn còn những mảnh vụn kí ức đó, đêm qua cô không những không đẩy người kia ra mà còn thuận theo, đem cơ thể dựa vào cậu ta, mong muốn được vuốt ve, dỗ dành...

Đây không phải lần đầu tiên cô làm tình, cũng không phải lần đầu làm với hắn, nhưng cô làm tình với người cô không yêu lại là đồng nghiệp mình vốn không ưa. Cô ước đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng dường như ông trời luôn thích trêu đùa cô....

Cô chịu đựng sự đau nhức từ lỗ nhỏ với vẻ mặt căng thẳng, quyết định đi tắm để lôi hết những thứ ở trong đó ra bên ngoài. cô miễn cưỡng mặc lại chiếc áo sơ mi nồng nặc mùi rượu đêm qua, nhìn cửa phòng tắm do dự một hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng tắm đối mặt với sự thật không thể chịu nổi được lúc này.

- Bối Bối.

Nhất Sơn gọi tên cô cùng giọng nói trầm và có chút khàn, người đàn ông cao lớn ngồi trên giường, phần thân dưới được đắp bởi một chiếc chăn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Bối Bối quay mặt đi, tức giận đến nỗi giờ đây không muốn nhìn thấy gương mặt đấy nữa, căn phòng trở nên im lặng, cuối cùng Nhất Sơn là người phá vỡ sự im lặng đó.

- Đêm qua em có nhớ được gì không ?

- Không nhớ rõ và tôi cũng không muốn nhớ lại.

Nói xong cô lập tức đi về phía cửa phòng, Nhất Sơn vội xuống giường, tiến đến nắm cổ tay cô lại. Nhất Sơn:

- Em muốn đi đâu ? "

-Về nhà.

- Xe của em và anh vẫn đang đỗ ở bên quán ăn đó, đợi anh đưa em đi.

- Không cần.

Bối Bối giật tay ra khỏi tay hắn, nhìn thấy túi của mình được đặt trên ghế sô pha, cô bước đến cầm nó lên và đi về phía cửa nhưng người đàn ông cao lớn đó đã chặn cô lại.

- Tránh ra.

Bối Bối to tiếng.

Nhất Sơn vẫn đứng im trước mặt cô, lo lắng hỏi cô.

Nhất Sơn :

- Bối Bối ! Em giận anh sao ?

Nghe thấy câu hỏi của cậu ta, cô không nhịn được hừ một tiếng, giọng điệu mỉa Sở Nguyên hỏi lại cậu ta... "

- Anh nghĩ sao ?

- Em giận cái gì ? Không phải đêm qua chúng ta đã rất vui vẻ sao !

Nghe thấy những lời nói thậm chí còn tệ hơn cả những lời chửi rủa, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt khó tin. Nhất Sơn nhẹ giọng:

- Lẽ nào em giận anh vì anh đã vào bên trong ? Đúng là anh...

- Anh thực sự không biết tôi giận anh cái gì sao ?!

Cô nhịn không nổi mà hét vào mặt hắn, cô không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, cả người cô run lên vì tức giận. Nhất Sơn thẫn thờ cụp mắt xuống nhìn phản ứng quá khích của cô mà nói:

- Thực sự nghiêm trọng đến vậy sao ? Tối qua chúng ta đều uống say mà.

- Sáng nay tôi tỉnh dậy mở mắt phát hiện đêm qua đã ngủ với người tôi không yêu, lại là đồng nghiệp mình, anh muốn tôi phải giả vờ vui vẻ sao ?! Tôi không giống anh, ngủ với ai cũng không sao cả !

Giọng của cô run lên, những lời muốn nói ra đều bị nghẹn ở cổ họng, cô quay mặt đi, điều chỉnh nhịp thở rồi tiếp tục nói...

- Tôi biết tôi không thể trách một mình anh, tôi say anh cũng say, cả hai chúng ta đều say, nếu mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi thì hãy để nó dừng lại ở đây đi, đừng bao giờ nhắc lại nữa.

Bối Bối ngoảnh mặt đi, tiếp tục đi về phía cửa phòng, cô vặn nắm cửa, giọng nói trầm cất lên sau lưng cô, những gì hắn ta nói đều khiến cô choáng váng...

- Em tức giận như vậy vì em biết người ngủ cùng em tối qua là anh phải không ? "

- .......

- Nếu đổi là người khác, em sẽ không tức giận đến vậy. Em đang giận bản thân mình vì đã phát sinh quan hệ với anh đúng không ! "

- Đúng !

Bối Bối quay người lại trả lời, gương mặt của Nhất Sơn không có tí cảm xúc nào, cô chỉ biết cười khổ vì sai lầm mà cô đã làm đêm qua :

- Nếu anh đã hiểu hết rồi, vậy thì đừng nhắc đến nữa. "

- ......

- Đừng khiến tôi càng chán ghét bản thân mình nữa, cảm giác đó rất tệ !

Bối Bối vội vàng bước ra khỏi phòng, không muốn ở lại nghe hắn nói gì nữa, cô chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, đi đâu cũng được miễn là không phải nơi này !

Cảm giác khó chịu vì nôn nao vẫn chưa hết, các dây thần kinh trong não đập liên tục, cuối cùng cô không nhịn được ngồi xổm bên lề đường và nôn hết ra, sau khi nôn hết ra những thứ trong bụng, cô thở dài cả người đều kiệt sức.

Giữa trưa nóng như thiêu đốt, một chất lỏng ẩm ướt chảy dài trên má cô, cô tự nhủ đó chỉ là mồ hôi nhưng hai vết nước chảy dài xuống hai bên má đã cho cô biết cô chỉ đang lừa dối bản thân mà thôi..

Bối Bối đã tự thôi miên bản thân rằng đó chỉ là một cơn ác mộng rồi cô sẽ không mất quá nhiều thời gian để tỉnh dậy và trở lại với cuộc sống bình thường. Thật tệ, đó không phải là một giấc mơ, cô không thể kéo bản thân ra khỏi sự nhếch nhách này.

Bối Bối giận Nhất Sơn vì hắn ta không thể kiểm soát nổi hạ bộ của mình, cô càng giận bản thân mình hơn, cô biết rõ mọi chuyện xảy ra đêm qua đều do cô mà ra, cô không thể đổ lỗi hết cho Nhất Sơn. Nếu cô không say và được hắn ta dìu về nhà....nếu như hắn bỏ cô lại trong phòng và cô thả haesn ra....nếu như cô không khóc lóc năn nỉ hắn ở lại với cô thì những chuyện điên rồ này đã không xảy ra. Nếu như cô không sợ bóng tối nhiều đến vậy, có lẽ mọi chuyện đã...

Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, cô nhắm mắt lại để những giọt nước mắt chảy ra, cơ thể cô như bị rút cạn hết sức lực không thể bám trụ được nữa, cuộc đời của cô đã bị bóp méo chỉ còn chông gai và sai lầm. Cho đến ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng biết điều tồi tệ nhất mà cô đã làm trong cuộc đời là gì....

Đó chính là mở mắt ra ở một thế giới đầy hoang đường này.